Từ lúc bắt đầu có ký ức thì mình chỉ nhớ từ ngôi nhà ở khu ban A.
Bố mẹ kể hồi đầu mới sinh thì nhà mình ở khu khảo sát của đoàn thiết kế ở bên kia sông cơ. Nhưng hồi đó mình bé quá nên chả nhớ tí nào. Thi thoảng đi qua thì bố mẹ hay chỉ cho.
Có lần nói chuyện với chị hàng xóm, chị ấy kể chuyện hồi bé cõng mình mập ú nú chạy xuống con dốc bị ngã. Miệng cười cười chớ mình chả nhớ tẹo gì luôn.
Ngôi nhà mình bắt đầu ý thức được là dãy nhà cấp 4 ở khu ban A. Đằng trước là bức tường thấp ngăn với khu nhà trẻ. Qua hàng rào đó là 2 cây ngọc lan cao vút, dưới gốc đổ sỏi. Hồi bé mình rất hay leo tường qua chơi hoặc đi học. Chứ không mấy khi đi cổng đàng hoàng. Chắc nhờ đó mà tới hồi cấp 3 món leo rào đi học mình thành thần.
Nhắc đến ngôi nhà này trong trí nhớ mờ nhạt là hương vị cốc rượu nếp trong tủ lạnh, khu phía sau nuôi gà vịt - có lần dịch tụ huyết trùng làm chết cả đàn, bố vặt lông không kịp. Và đặc biệt là cảm giác ngơ ngác của lần ốm đứng tựa cửa nhìn đường. Rất mơ hồ như thể tuổi thơ của người khác.
Sau nhà mình chuyển sang khu tập thể B13. Cũng nuôi gà trong nhà tắm. Nhớ đàn gà khôn lắm. Chiều xuống biết trèo thang về chuồng. Nhớ đèn nhà tắm hay lắp bằng bóng to đùng nóng rực. Vài lần nghịch ngu hất nước ngược lên trần, bị bắn vào đèn nổ tanh bành. Mà lúc ấy bé nên chả biết sợ.
Sau này được phân đất xây nhà. Nên nhà mình chuyển sang nhà riêng. Đầu tiên nhớ ngôi nhà này là con chó Mi Sen - khi nhà mình chuyển xong thì nó hoàn toàn không bao giờ quay về nhà tập thể cũ nữa. Sau này trồng dàn tigon leo kín hàng rào trước sân. Có cây trứng cá mà mình hay leo lên ngồi cho ra vẻ giống Candy - nhìn về nơi xa - mong ngày vượt qua dãy núi xung quanh để đi các vùng khác.
Người ta chuyển nhà lưu luyến. Bao lần mình tự hỏi cảm giác của mình thế nào? Như thế thuận nước thì trôi. Nhìn lại có chút hoài niệm.
Vẫn là kí ức rất nhạt nhòa.
No comments:
Post a Comment