Tuesday, November 16, 2021

" Ngôn ngữ của người trưởng thành" - Một chương trong sách

 Về tổng thể thì không hay lắm. Nhưng khá hơn cuốn trước vì có một vài điểm chạm tới cảm xúc - cho dù tác giả viết còn rất non tay.

Ví dụ như chương sách này " Ngôn ngữ của người trưởng thành" của " Chúng ta rồi sẽ hạnh phúc theo những cách khác nhau" - Thảo Thảo.

Trước tiên ấn tượng trong chương này với mình là câu đầu tiên: " Tôi mệt mỏi với cô lắm rồi, cô cút đi". Đó là câu của cặp đôi giận dỗi và cãi nhau trong quán.

Nó gợi mình nhớ tới một buổi học tặng thêm sau khi làm sinh trắc vân tay được tặng kèm. Có một bạn đã tham gia lớp đó - và sau khi nghe đủ các loại hướng dẫn để tự tin - để dám nói lên cảm xúc của mình - thì bạn ấy đã gom đủ can đảm để nói ra tình cảnh của mình.

Thật sự không chú tâm, nhưng hình ảnh bạn ấy lại rất rõ nét. Đó là một bà mẹ tận tâm điển hình. Quần áo trang phục cơ bản. Đầu tóc nhìn rõ sự không chăm chút cắt tỉa. Da mặt hoàn toàn không có sự chăm sóc. 

Sau vài câu hỏi về cách để nói lên được cảm xúc, thì bạn ấy nức nở kể tình cảnh của mình. Đó là vì bạn ấy sống trong sự đay nghiến của chồng. Đay nghiến và khinh thường trong mọi hoàn cảnh. Bạn ấy nhiều khi rất muốn phản bác, nhưng vì tính xúc động nên chỉ nói được vài ba câu là rơi nước mắt khóc - không còn biết phải nói sao nữa. Và nhân cơ hội đó thì người chồng càng được đà lấn tới. Tới mức mà bạn ấy cảm giác mình cực kỳ vô dụng.

Bảo làm sao mà có người nói ra ai cũng thấy ghét. Có người chỉ cần thở cũng đã dễ thương. 

Ngày xưa, có thời mình từng cực kỳ thích cô giáo dạy văn vì chuyên nói lời chua cay. Kiểu cảm giác nghe đã tai lắm ấy. Rồi bố mình cũng có cách nói mỉa mai cực kỳ. Thế là mình với đứa bạn nữa học được kiểu nói ấy. Nhiều lúc nói với người ngây thơ - họ không hiểu gì thì lấy làm đắc ý lắm.

Sau này đọc thêm vài đầu sách của Tony Buổi sáng. Rồi đọc thêm sách kỹ năng. Dần dần bỏ được cái thói xấu ấy. Thi thoảng ngứa tai lắm mới buông vài lời cho hả giận thôi. 

" Trường thành - đó là lúc người ta biết dùng ngôn ngữ đúng mực".



No comments:

Post a Comment