Vậy là nốt ngày mai " con gái" mình lên đường về với bến bờ mới rồi!
Cũng không nghĩ là sẽ thân nhau tới như này đâu.
Kể lại chuyện lần đầu gặp thì cũng buồn cười lắm. Chỉ có nó nhớ mình chứ mình hoàn toàn chả nhớ gì nó cả. Lúc ấy mình tham gia du lịch cùng công ty với danh nghĩa " người nhà". Công việc chính chủ yếu lại là "trông con cho chồng đi nhậu" - thế nên gần như mình chả nhớ mặt ai hết - ngoài chị phó phòng kinh doanh do ở cùng phòng trên tàu với nhà mình.
Sau này, khi mình vào công ty - nhiều người nhớ tên mình mà mình không nhớ ra. Nhưng mà... đa số ấn tượng của mọi người với mình là " hiền lành" ạ! Ha ha ha ha..." Con gái" mình đã không ít lần rú lên là " bị lừa" cho lần đầu gặp gỡ ấy. Cơ mà, hình ảnh của mình " hiền lương thục đức" thật chứ bộ! Nó không ít lần phải công nhận là " không ngờ cậu lầy thế!"
Mình vào công ty rồi làm cùng nó cũng chẳng được mấy đâu. Cũng chả phải trò chuyện hay thân thiết gì nhiều. Mà nó hồi ấy đang tíu tít lấy chồng - nên cũng chả để ý được cái gì khác thì có.
Ah. Phải nói là " con gái" mình xinh nhất công ty nhá. Cơ mà gặp mình cũng chả nhớ mặt - cho nên càng khẳng định cái kiểu " lọt mắt xanh" của mình mới là quan trọng.
Nó trong ấn tượng của mọi người như là 1 cô công chúa nhỏ ấy. Bố mẹ nó chiều chuộng chăm sóc cực kỳ. Lại kiếm được anh chồng cũng đẹp giai và nhà cũng có điều kiện. Nó đi làm đúng kiểu làm cảnh - cho vui - hồi xưa chả có tí hướng phấn đấu gì.
Hồi nó sinh con gặp ca sinh khó - tưởng chết. Lúc ấy tuy danh nghĩa là nó vẫn làm ở công ty, nhưng thực ra nghỉ sinh xong là nghỉ hẳn - vì giảm nhân sự do dịch. Cơ mà mình thi thoảng vẫn liên hệ tán phét với nó.
Khi mình quay lại công ty, việc đầu tiên tuyển chính là lôi kéo nó trở lại. Mình thích nhìn nó ngồi quầy lễ tân. Kiểu như " em xinh tươi tràn đầy sức sống ấy". Nhưng mình biết nó đã thay đổi - ngoài mặt nhìn công chúa thế thôi - chứ trong nội tâm nó đã trưởng thành lên rất nhiều rồi.
Con đường mà nó chọn đi bây giờ, từ đầu mình đã hết sức ủng hộ. Từ lúc bao che để nó luyện viết bài, cho tới động viên nó mạnh dạn làm cv và sửa cho nó để đi xin việc mới.
Tối nay nó nhắn tin bảo nghĩ tới việc xa bọn mình nó buồn lắm - không nỡ! Mà lúc ấy mình chỉ nghĩ là " bay đi, bay đi - kí ức đẹp về nhau và tương lai phát triền mới là điều quan trọng". Mà giờ ngồi nhớ lại chặng đường đã qua - lại rưng rưng cảm động. Nói một cách ngôn tình: "Chặng đường đã qua, cảm ơn người đã cùng tôi có những kí ức tươi đẹp!"
Chúc nó đến nơi mới sẽ như là một ngôi nhà mới - ấm áp và vui vẻ.
No comments:
Post a Comment