Mình đọc xong và đã nghĩ là nên dừng ở tập 1 là được rồi. Tới tập 2 thực sự là... Cả cuốn sách không phải là chán hoàn toàn. Cũng có một vài đoạn hay.
Ta nói từ đầu cuốn sách đi. Thực sự đọc từ đầu mà không được nghe nói đoạn sau khá hơn thì chắc mình sẽ bỏ rồi đó.
Điểm đồng tình đầu tiền là khái niệm " thắng thua ở những khúc cua". Bản thân là người lớn lên và học tập trong môi trường " trường chuyên lớp chọn" ngay từ hồi lớp 1. Kinh nghiệm của mình là thành công hay không thì phải sau này mới nói được. Chứ các danh hiệu hay trường lớp như kia chỉ mang tính chất động viên tự tin - để bố mẹ đi " làm màu" thôi. Cho nên cái này các bố mẹ khá phải tỉnh táo trước những lời quảng cáo kiểu như " thắng ngay từ vạch xuất phát". Đường đời dài lắm! Không phải như chạy 100m đâu mà bung hết sức từ đầu.
Điểm thứ 2 đồng tình là về: Ý thức nơi công cộng của cha mẹ sẽ ảnh hưởng đến con. Điều này được nói nhiều rồi nên chắc không cần phải bàn thêm. Chẳng qua là do văn hóa và nếp sống cũ còn ăn sâu vào đại bộ phận của những lớp người đi trước. Nhưng bây giờ rất nhiều bậc phụ huynh đã nhận thức được và việc tìm kiếm môi trường học tập văn minh cho con là minh chứng rõ nhất.
Điểm thứ 3 đồng tình: Cha mẹ và con cái cùng nhau học tập. Thật luôn! Bạn cứ thử để ý mà xem. Rất rất nhiều gia đình, tối đến bố mẹ gào thét con phải học và làm bài tập, nhưng bản thân bố mẹ lại ngồi xem tivi, xem phim bộ hoặc chơi game hoặc lướt mạng xã hội. Với lý do là đi làm cả ngày mệt mỏi rồi, nên tối cần nghỉ ngơi giải trí. Ô! Thế trẻ cả ngày phải học tập đủ món ở trường rồi, sao tối chúng không được nghỉ ngơi như bố mẹ? Đó là mình lý luận thế thôi. Chứ thực ra trẻ nhìn bố mẹ hành động để học tập một cách tự nhiên. Có mấy nhà mà bố mẹ buổi tối cũng cầm sách lên học tập? Có mấy nhà mà để giáo dục con mà bố mẹ chịu đọc sách để tìm hiểu các phương pháp khoa học chứ không phải dạy theo kiểu " tổ tiên mách bảo"? Khi bố mẹ không làm được, đừng gào thét với con.
Nhưng vài điểm không đồng cảm nổi:
1. Cái gì mà khi mua chọn lê lỗi. Trời ạ! Đứng trước quan điểm kinh doanh và cách kinh doanh thì mình chẳng cần khách phải làm như thế. Giá cả đưa ra để đảm bảo rằng mình buôn bán phải có lãi và tiền khách bỏ ra mua hàng phải xứng đáng. Là người bán hàng mà để khách trả tiền lê tươi để ăn phải lê dập thì hãy xem lại đạo đức kinh doanh đi. Và người mua lê trước - phải trả giá cao hơn - đương nhiên cũng sẽ nhận được những quả to nhất, tươi nhất và ngon nhất. Làm ơn không cần phải " thánh mẫu" tới mức ấy! Nếu có lỡ chọn phải quả tệ thì hãy xem lại kinh nghiệm chọn lựa của anh ấy nhá. Ăn bao nhiêu mà vẫn không chọn được quả ngon thì quả thật là phí tiền.
2. Việc dùng tính mạng để uy hiếp con không được đụng tới ma túy. Tất nhiên là bản thân mình cũng có những quy tắc thuộc diện " không đàm phán" với các con. Đó là những quy tắc thuộc về an toàn tính mạng. Ví dụ như: đi xe phải ngồi nghiêm túc - không nhảy nhót trên xe khi di chuyển, chơi trượt patin phải đeo đai bảo hiểm... Và ma túy rõ ràng là một giới hạn đỏ không được phép chạm thử. Nhưng có đến mức để dùng tính mạng để uy hiếp con không? Vì sao lại có thể giao tính mạng của mình cho con theo cách cực đoan như thế? Nếu đấy là đứa trẻ biết nghĩ, biết điểm dừng thì nó còn suy xét trước khi định sa chân. Nhưng nếu nó trẻ người chưa nghĩ kĩ mà vẫn thử thì sao? Tác giả định tự tử thật để con mang gánh nặng tâm hồn suốt đời à?
Trên mọi phương diện, uy hiếp là cách mà ai cũng thấy đáng ghét và không một ai muốn bị uy hiếp cả.
3. Tác giả có hẳn một phần về " tại sao ông bà không nên nuôi dạy cháu?" Rất hay. Rất có lý. Vậy tại sao đoạn sau tác giả lại cố tình qua mặt bố mẹ để giáo dục cháu gái Bội Bội. Một lần là cho cháu 500$ mà không nói với bố mẹ. Khi bố mẹ hỏi thì trả lời thản nhiên: " Phải làm sao để trẻ tin tưởng mà tự nói ra!" Hic. Vì đó là bà nội nên khéo nó mới không nói đó ạ! Lần thứ 2 là khi đứa trẻ đang bò ra làm bài tập, thì bà tự cảm thấy là cần cho nó hoạt động thể chất nên rủ nó đi chợ. Khi mẹ Bội Bội hỏi thì bà lờ đi và cứ dẫn nó ra khỏi nhà. Hic... Mèng ơi! Tôi đọc mà muốn tăng xông đoạn này.
Bà muốn bố mẹ nó phải có trách nhiệm và ý thức giáo dục con. Nhưng bản thân bà thì cậy bậc bề trên mà trực tiếp khiêu chiến với uy tín trong lời nói của bố mẹ nó. Như thế để khẳng định điều gì? Là bà có tiếng nói hơn ư? Tại sao bà không tôn trọng mẹ nó bằng cách hỏi trước: "Mẹ thấy Bội Bội ngồi học quá lâu rồi nên có vẻ mệt mỏi. Cho nó đi chợ với mẹ được không?".
Quả thực cách cư xử " tự cho là mình đúng" của tác giả chính là nguồn cơn của nội chiến mẹ chồng - nàng dâu đó. Ông bà hãy đứng đúng vị trí của ông bà. Bố mẹ hãy đứng đúng vị trí của bố mẹ. Đừng can thiệp kiểu thô bạo như thế mà vẫn tưởng là mình đúng!
4. Bàn về cách " Cùng dưỡng con trai, phú dưỡng con gái". Thực sự mình không thể đồng tình với cách nghĩ của tác giả. Hic... Không biết tác giả quen biết được bao đời gái nhà giàu mà đánh đồng việc " phú dưỡng con gái" là nuông chiều, cung phụng đầy đủ? Chỉ mỗi con gái nhà Do Thái mới phải học hành nhiều hơn, vất vả hơn ư??? Mời tác giả đọc thử vài tác phẩm cung đấu - gia đấu thử xem nha. Có gia tộc nào mà chỉ dựa vào mỗi nam giới mà sự nghiệp tồn tại qua được nhiều đời không? Xin lỗi nha. " Tề gia" được rồi mới " trị quốc, bình thiên hạ" nha. Đã bao đời vua anh minh mà không trị nổi hậu cung để thế hệ sau đứt đoạn? Không kiếm được " hậu cung" vững chắc thì cũng tèo hết.
Đừng tưởng cứ con nhà giàu là cứ thế ngồi mát mà hưởng thụ. Hãy thử đọc lại xem Minh Lan từ bé đã được bà nội đào tạo như thế nào. Biết tiêu chuẩn đánh giá nữ thời phong kiến đến tận bây giờ vẫn còn là gì không? " Cầm kỳ thi họa" và " công dung ngôn hạnh" nhá.
Còn vì sao con gái phải cần được " phú dưỡng"? Là vì nó mà không được hưởng sướng thì sau này nó lại tưởng nữ cứ phải cả đời cắm mặt vào bỉm tã mới là hạnh phúc đó.
Còn đã là nuông chiều, thì trai hay gái đều hỏng cả như nhau thôi. Vào xã hội vẫn ăn bầm dập tất.
Mình còn phát khiếp với cái ý tưởng này:

Rồi cái cách mà tác giả không cho cô con gái uống nước cam trong buổi đi ăn hôm sinh nhật chỉ vì muốn dạy tiết kiệm. Hic.. Thật sự không hiểu. Vô cùng không hiểu. Lúc trước nói là phải tôn trọng con. Lúc sau thì không chịu cho uống nước khác chỉ vì bà ấy cho rằng " nước lúa mạch cũng ngon mà". Nhưng cô con gái thấy không ngon! Okie không? Có cần thiết như thế cho một bữa ăn sinh nhật không???
Mình đồng tình cực với những khoảng thời gian " trà chiều" trong gia đình. Không phải chỉ mẹ với con gái. Mà là cả nhà nên có những phút như thế bên nhau. Thời gian chưa giãn cách thì nhà mình cuối tuần hay rủ nhau đi quán cà phê. Kiếm quán rộng rộng, view đẹp chút. Cả nhà gọi món mình thích rồi vừa uống vừa tám chuyện. Mà không ra quán được thì ở nhà tự vẽ ra với nhau cũng vui. Đó là khoảng thời gian " chia sẻ và tâm sự" - giúp cả nhà hiểu nhau hơn.
Nói chung, cuốn sách tập 1 đánh giá 5 sao thì cuốn này chỉ 3 sao thôi. Bạn đọc nên tỉnh táo và chọn lọc thông tin khi đọc.
No comments:
Post a Comment