Hôm nay mới chính thức phát hiện ra: thực ra là con người có nhu cầu giải tỏa nói chuyện cho sướng thôi, chứ chẳng nhằm mục đích gì cả!
Mọi khi nhiều chuyện chả biết nói với ai. Nói ra lại sợ đánh giá nọ kia. Chính xác là không hẳn sợ. Mà là phiền thì đúng hơn. Nói xong rồi nghe oánh giá lại mất công giải thích. Mà ko giải thích thì lại nghe suy diễn đủ đường. Thôi rồi là phiền. Nên tốt nhất là ko nên kể.
Từ hôm qua tới nay có drama hóng biến công sở, nên chị em chả có gì khác ngoài việc ngồi buôn nói xấu. Đến mức sáng nay tâm điểm drama đi vắng làm bà con quay ra buồn muốn chớt. Thậm chí 1 tổ buôn của mình chả còn chuyện gì để nói ngoài cười đểu trang phục: áo phông - quần ngủ - mũ cao bồi. Còn một tổ buôn khác thì có 2 đứa rảnh qua, quay sang chiến nhau gì mà thực đơn với chả ăn kiêng. Cái đứa đang quyết tâm thực hiện chế độ ăn 16/8 như mình còn chưa buồn nói vào. Đứa kia còn cứ líu ríu.
Thấy chưa? Không có drama công sở thì đi làm đến mất vui nhá. Cả công ty sáng nay chìm trong một không gian tĩnh lặng, êm đềm với không khí trong lành và thoải mái. Mình thì nghi là vì thoải mái quá nên chúng chưa quen. Hờ hờ... Phải sóng gió! Phải chiến đấu! Phải ồn ào nó mới ra dáng làm việc.
Tối nay đem tổng hợp mọi chuyện tố cáo với chồng. Lắm lúc thấy cứ phớt đời như kiểu ck thì lại nhàn đầu hơn á. Biết nhiều chỉ tổ nặng đầu. Không thích thì khỏi để ý là xong. Ai định đòi chiến thì tẩn lại. Đời có vậy thôi là thẳng băng nhỉ?
![]() |
Tìm hình " biến muối" thì nó gợi ý ra cả đống ảnh " vịt rang muối". |
No comments:
Post a Comment