Nay viết bài sớm vì búc xô quá - Đi nói xấu suốt từ sáng còn giề!
Gớm. Nhà có tí khách - làm tiệc đãi cũng chả phải ngả trâu mổ lợn gì - thế mà ỏm tỏi còn hơn cái chợ vỡ. Nghĩ mà ló chán cho cái con người.
Sáng mình đã phản ứng một hồi với sếp trên. May mà sếp cũng bị củ hành nên hiểu.
Nhắc lại tới tích xưa. Ai có xem Hồng Lâu Mộng thì chắc không quên được " trận đánh thành danh" của Vương Hi Phượng nhỉ? Trước đó ai cũng đã khen Phượng Ớt là đảm đang, tháo vát. Nhưng khi cần đứng ra buổi tang lễ cực lớn của cả phủ thì mới càng hiểu tài năng quản lý của Vương Hi Phượng. Thức khuya dậy sớm đã đành. Còn phải là người có đầu óc tổ chức công việc và sắp xếp nhân viên vào các vị trí phù hợp. Hồi đó xem nhưng mình chưa hiểu hết được sự tài giỏi của Phượng Ớt. Sau này làm việc rồi và đọc thêm Minh Lan truyện nên mới hiểu hơn. Minh Lan mới chỉ quản cái phủ còn bé mà đã phải học tập và rèn luyện từ bé. Vương Hi Phượng tổ chức cho cả phủ lớn như thế - tài năng còn phải đến tận đâu. Ốp vào thời hiện đại bây giờ - như Hi Phượng đã thành danh " ngự tỉ" nổi tiếng thương trường rồi ấy!
Nhắc tới Phượng Ớt rồi thì nhắc tới luôn một điển hình trái ngược cũng ở một tác phẩm thành danh " Chuyến phưu lưu của Mít Đặc và các bạn". Các bạn đọc chắc thế nào cũng nhớ lễ hội khiêu vũ được tổ chức sau khi thu hoạch hoa quả ở thành phố Hoa. Thanh niên Mít Đặc tự nhận mình là người lãnh đạo - và cứ thế rối rít nhặng xị lên. Rồi thanh niên Mít Đặc tự cho rằng: nếu mình mà ngừng la lối thì mọi việc sẽ rối tung cả lên. Mà sự thực là ngược lại như ai cũng biết á!
Vậy nên mới nói. Cốt cách của người quản lý đầu tiên là phải có độ bình tĩnh. Người lãnh đạo hãy nên chú ý tới nhân viên nói ít làm nhiều - chứ đừng để che mắt bởi mấy cậu như Mít Đặc. Kẻo không lại rước về nhầm anh Mít Đặc mà cứ tưởng được Vương Hi Phượng nha.
No comments:
Post a Comment