Hôm nay thanh niên chồng rên rỉ từ sáng là: " Nhớ 2 bạn ủn con lắm rồi!"
Hic... Cùng gần 2 tháng không gặp nhau - không ôm được - không hít được mùi mồ hôi chua lè của 2 bạn ấy.
Tối nay lại tiến hành gọi điện thoại họp nhà online. Nhưng mẹ bảo ba lượn sớm đê, để mẹ cho Jon làm bài tập. Và câu chuyện đọc - viết chính tả qua online xin phép được bắt đầu.
- Chữ th viết thế nào hở mẹ? Là t và r thế này à?
- Qu viết thế nào nhỉ?
- Sờ nặng hay Xờ nhẹ?
Hèm hèm... Đành bảo bạn cúp gọi Zalo nhóm để chuyển sang GG Meet còn chia sẻ được hình ảnh cho rõ nét. Rồi mẹ mở họp, gửi link, chia sẻ màn hình và đợi. Đợi. Đợi. Mãi chả thấy cháu nào thèm online.
Bực quá! Gọi điện 1 máy tắt, 1 máy không thèm nghe. Gọi lại Zalo cũng chả thấy ai nghe máy. What? Không lẽ ở quê lại chơi bài mất điện?
Hồi sau lại gọi lại vào máy ông: " Nó bảo mẹ cho thôi nên nó cất sách đi chơi game rồi!" Hừ hừ... Quặc cho thanh niên em 1 trận và bắt phải online ngay lập tức.
Nói chung khi có share màn hình thì đơn giản hơn hẳn, Từ nào anh không nhớ thì lại share, xong rồi tắt. Chứ cứ share hết thì nó thành chép - chả thèm nhớ nữa. Cơ mà hơi cú vì chỗ nào nó không nhớ ông cứ ngồi ngoài nhắc vào. Đã bảo là không được nhắc rồi mà cả ông, rồi cả ba cứ thấy chúng ngắc ngứ lại nhắc.
Rồi cũng xong màn học tập nhanh chóng. Nhưng nhìn lại thành quả thì ứ được vui lắm! Chữ xấu, lem nhem, đầy từ viết sai. Thôi thì an ủi là viết nhanh kịp tiến độ.
Anh Jin sau đấy mới chính thức thò đầu vào nói chuyện. Mẹ nạt cho 2 câu vì tội chụp ảnh bài tập xấu thì anh bắt đầu rơm rớm nước mắt. Mẹ phải đổi giọng hỏi ngay. Hóa ra: " Hôm nay con chơi game toàn thua thôi!". Ầy, hôm nay đen đủi quá nhỉ? Thế con chơi game gì mà thua? Con chơi với ai?
Mẹ quan tâm hỏi được khoảng 3 câu thì anh ta cảm thấy được an ủi, nên hết dỗi và lôi sách ra làm bài tập Tiếng Anh. Nhõng nhẽo thêm phát: "con không nhớ là làm bài tập ở đâu?". Roài, okie. Để mẹ gửi thông báo của cô cho nhá! Thế là vui vẻ và trời quang mây tạnh. Hí hí...
Nhớ nhau thật đó!
No comments:
Post a Comment