Vẫn câu nói cũ sau khi đọc xong tập 2: " Thà dừng lại từ tập 1 còn hay hơn".
Quả thực là một cuốn chán phèo.
Tựa nhỏ của cuốn sách là: " Phương pháp dạy con của một người Do Thái". Nhưng ngoại trừ phần đầu được nhắc chút chút về người cha, thì còn lại chỉ ấn tượng với: Tôi thông minh và giỏi giang, tôi khiêm tốn và chịu khó, tôi nhanh trí và trung thực... Cứ như là một cuốn sách tự khen ngợi bản thân.
Phần đầu là những lời có cánh dành cho cha. Khen ông là người: nói ít nhưng thấm! Sau đó là bài diễn văn ... ngắn gọn chỉ " 3 trang". Hic... Rồi đọc hết cũng chả thấy được dấu ấn mạnh mẽ trong giáo dục của người cha ở đâu???
Tiếp sau là thời gian trở về Israel. Hic... Đọc xong mới biết thì là vì trở về cố quốc thời kì đầu xây dựng đất nước nên mới khó khăn gian khổ thế chứ! Vừa đọc mà mình vừa tự hỏi: Nếu biết sẽ khó khăn thì cô ấy có trở về như vậy không? Nếu biết bom đạn nguy hiểm như vậy, cô ấy có sẵn lòng cho con cái trải nghiệm như vậy không? Chắc hẳn sẽ là không đâu! Chẳng qua vì đã lỡ lên tàu rồi thì đành phải khắc phục thôi! Cha mẹ nào cũng thế! Có thể dạy bảo con, nhưng chẳng ai dám để dạy bảo mà lao con vào vòng sinh tử. Hoàn cảnh đặng chẳng đừng thôi!
Đồng ý với cuốn 1 về những phương pháp giáo dục con rất hay và thiết thực. Nhưng tới 2 cuốn sau này thì quả thực mình tải không nổi á! Nếu dừng ở cuốn 1 thì có phải giữ được hào quang không?
Một điều nữa mình cực kì phản đối là bài diễn văn trong nhà tù. Đại khái gì đó về cái thang. Hạnh phúc hay đau khổ của bản thân vốn chả liên quan tới ai. Nên cách an ủi người khác theo kiểu: " Nhìn người ta giàu có vậy thôi nhưng chắc gì gia đình đã hạnh phúc" là một kiểu so sánh để an ủi vô cùng không tốt. Người tự an ủi như thế chỉ giống như AQ thôi. Thế nhỡ người ta thực sự vừa giàu có vừa hạnh phúc thì sao? Chả phải tự bản thân sẽ tức chết à?
Rút lại ý kiến về khuyên đọc cả bộ này. Chỉ nên đọc mỗi tập 1 thôi nhá!
No comments:
Post a Comment