Đến giờ vẫn nhiều lúc mông lung không biết được là mình ước mơ gì?
Thế nên cảm giác ngày tháng trôi qua với mình như thể là có tấm màn phủ sương ấy. Ngày qua rồi thì thôi. Đôi khi mình chợt nhớ một vài điều gì đó ấn tượng hơn. Nhưng cảm giác đó là chuyện của ai - mình đứng ngoài quan sát thấy. Quên nhiều hơn là nhớ!
Ví dụ như nhớ những ngày hè đổ lửa đi ôn thi đại học. Hoàn toàn không còn một chút kí ức gì luôn. Chỉ nhớ mỗi đoạn hồi hè lớp 11 lên 12, theo chân các anh chị lớp 12 đi học ôn thi đại học ở trường. Nhớ mình mang tiếng là chuyên Toán mà ngồi nghe như vịt nghe sấm. Toán còn biết chút. Lý còn biết chút. Chứ Hóa thì thực sự là mít đặc. Giờ ấn tượng duy nhất của thời ôn thi đó là những buổi chiều ôm cái cặp nhẹ tênh có 1 quyển sách đi bộ về khi cái nắng hè đang dần tắt.
Ngày xưa mình mơ ước trở thành người thế nào nhỉ? Có một thời gian cấp 2 muốn theo nghề giáo thì phải. Xong rồi hình như do thấy cái đám học sinh như mình quậy quá - nên tiệt nọc cả ước mơ luôn.
Mấy năm cấp 3 cũng chả thấy thích gì. Ah, có thích vọc vạch máy tính vì cảm thấy nó hữu dụng và nhiều khám phá lắm. Thời ấy máy tính còn là mặt hàng cực kì xa xỉ. Đừng nói đến chuyện được kết nối mạng nữa nha. Thế là cũng muốn thi vào ngành công nghệ thông tin - nhưng may là nghĩ đầu óc mình không được ngon tới như thế - nên thôi.
Mình nhớ là có nộp đăng ký thi Bách khoa - chuyên ngành Hóa dầu - vì nghe đồn tụi làm dầu khí giầu lắm. Ha ha... Sau này thì biết đúng là giàu thật. Mỗi tội phải con ông cháu cha mới chen vô nổi. Thích vì mỗi cái giàu đấy! Còn chính xác nghề nghiệp làm gì thì chả biết. Sau này tạch thê thảm Bách khoa - kể cũng phải đạo.
Khối D thi Ngân hàng là do bị mẹ bắt.
Rồi có thi vào Genertic ( Chả nhớ viết đúng không???) của Bách khoa ngành CNTT. Thích cực ấy. Vì đây là liên kết với nước ngoài. Mất 1 năm đầu cho học cơ bản tiếng Anh. Rồi sau học hoàn toàn bằng TA cơ. Cũng đỗ - còn thừa khá nhiều điểm so với chuẩn. Mà không được đồng ý cho đi học. Một phần do học phí của học liên kết này khá đắt. Một phần mẹ vẫn muốn mình đi theo khối Kinh tế cho đỡ vất vả.
Nói chung đều là duyên. Học Ngân hàng rồi sau ra đi làm Ngân hàng gần chục năm. Nghỉ một thời gian hoang mang vì chả hiểu mình muốn gì?
Có lần đọc được trong một cuốn sách: " Có những người chẳng mơ ước gì. Tại sao họ không mục tiêu thì bắt buộc họ phải có mục tiêu mới là sống có ý nghĩa? Với họ, tận hưởng từng ngày sống vui chính là có ý nghĩa rồi!". Òa. Như gặp được chân lý cuộc đời. Gì mà cứ phải có mục tiêu chứ? Vật vã để tìm mục tiêu thì đã trôi qua biết bao thời gian rồi.
Đúng. Tận hưởng và cố gắng từng ngày - đó chính là niềm vui sống của Nước xuôi. Có chim đại bàng thì cũng có chim chích. Và cá không cần phải cố gắng leo cây làm gì! Mình là cá - việc của mình là bơi nha!
No comments:
Post a Comment