Đợt này cô giáo văn hồi cấp 2 của mình có loạt bài về Hòa Bình xưa. Đọc xong lòng lại nhớ lại những kỉ niệm dường như rất xưa cũ.
Trong số các giáo viên văn mình học suốt 3 cấp - thì cô là người làm mình nhớ nhất và cũng hay theo dõi nhất.
Nhắc tới Hòa Bình là trong kí ức mọi người đều là Sông Đà và nhà máy thủy điện. Cả tuổi thơ mình lớn lên trong khu tập thể của công nhân nhà máy. Hè hàng năm, đội thiếu nhi của con em cán bộ thủy điện Hòa Bình thường không sinh hoạt tối cùng khu phố. Bởi vì bên đội Thanh niên nhà máy tổ chức hoạt động riêng. Cuối hè là 3 khu tập thể: B13, chuyên gia và ban A tổ chức thi đấu thể thao ( đá bóng, cầu lông...), cắm trại và thi văn nghệ với nhau. Khu B13 của mình một thời chuyên giành giải nhất. Vì thế hệ trước mình khoảng 2-3 năm có một loạt các anh chị phải nói là cực nổi ( ý là trai xinh gái đẹp á! Tới thế hệ mình thì không được như vậy nữa.)
Tự dưng nói tới đây lại nhớ ra tiết mục văn nghệ. Ha ha... Một thời khu mình chuyên hát bài: "Trong không gian bay bay, một hành tinh thân ái, một lời mẹ ru con bình yên rất say. Một đàn chim tung cánh, đón mây trời hiền lành. Một mầm non thắm xanh lâu bền lá cành...". Tới mức mà có lần biểu diễn xong đi xuống sân khấu, mình còn nghe một cô chú nào đó nói: Khu B13 năm nào cũng hát bài này!. Chắc vì thế mà ấn tượng với bài hát tới tận bây giờ.
Rồi chợt nhớ có lần bọn mình biểu diễn bài " Cánh én mùa xuân". Toàn bộ quá trình tập và múa thế nào mình không nhớ nổi nữa. Chỉ đọng lại là cảm giác lúc múa tới đoạn hát: " Một cánh én nhỏ, lạc bầy giữa mùa đông. Cô đơn giữa trời, sương mờ giăng trắng đồng." Nhất là " sương mờ giăng trắng đồng". Vừa múa vừa tưởng tượng ra khung cảnh đó.
Có lẽ những lần lên sân khấu hồi bé này đã làm mình tự tin ( mặt dày) dám lên sân khấu sau này nhỉ?
Những tối sinh hoạt đội thời thơ ấu ấy giờ vẫn còn nhớ lại nhiều kỉ niệm. Sẽ học cô giáo mình ghi lại điều ấy.
Một thời tuổi thơ tôi!
No comments:
Post a Comment