Chuyện xưa kể trước: Mình được tham dự một lớp kỹ năng quản lý. Thầy giáo có cho một trò chơi và các thành viên trong lớp – đều là các cán bộ quản lý từ sơ cấp trở lên, được chia thành ba đội. Nội dung chính của bài tập này là đàm phán một ca làm ăn mà nguyên tắc chính: lợi nhuận của người này là phần thiệt hại của người khác. Mỗi đội được hội ý 3 lần trong suốt cả quá trình làm ăn để điều chỉnh phương án thỏa thuận. Kết quả cuối cùng là tổng số lợi nhuận của cả ba đội mang lại. Nhưng không ngoài dự đoán, lớp học này đương nhiên thua như vốn lẽ nó phải thế. Hầu như không ai quan tâm đến yêu cầu của bài học, chỉ quan tâm đến việc đội mình mang về được bao nhiêu doanh số. Đó như là một lý do cực kỳ hợp lý để đội nào cũng vi phạm thỏa thuận kinh doanh lúc đầu. Cũng có đội “ngây thơ” vẫn giữ đúng lời – và kết cục là thua thảm thua hại. Thầy giáo có tiết lộ: Thầy đã giao bài tập này cho khoảng 50 lớp của hơn chục Ngân hàng, và duy nhất chỉ có 1 lớp chiến thắng.
Chuyện ngày hôm nay: Chỉ là một thỏa thuận miệng nhưng ... Ở đất nước này, hầu như bố mẹ nào cũng mong muốn cho con được giáo dục trong một môi trường tiên tiến và trong sạch như Phương Tây. Nói đến đầu tư cho con cái học hành, nhà dù khó khăn đến đâu cũng không tiếc tiền. Nhưng có lẽ do tâm lý quen thuộc là ai cũng muốnc con mình được quan tâm hơn, cô giáo nhẹ nhàng với con mình hơn. Vậy là việc đi ngoài luật chơi đã thỏa thuận lại diễn ra “như sự đời vốn thế”.
Điều mình muốn nói ở đây là gì? Khi con người không biết tôn trọng luật, không tuân thủ thỏa thuận thì việc gì sẽ xẩy ra? Đầu tiên xét về tổng thể lợi ích: ai cũng là người thua cuộc. Không vì bạn giành được nhiều lợi ích nhất mà thắng. Như trò chơi ở lớp kia vậy. Đối tác không tin bạn, lợi ích cả công ty không đạt được. Trong nhà trường, con bạn được để ý hơn, nhưng con lại rơi vào môi trường mà đút lót là chuyện đương nhiên. Nếu con biết bố mẹ đã làm trái thỏa thuận thì còn học thêm được việc dối trá nữa.
Nói chuyện nước ngoài, mình chỉ xin đề cập tới Singapore – nơi mình mới được xuất ngoại lần đầu tiên trong đời. Ấn tượng sâu đậm nhất là khi mình ra khỏi tàu điện ngầm tại ga Raffel City – trung tâm tài chính của Singapore. Cả biển người tan tầm đổ xuống sân ga. Nhưng không hề chen lấn hay rối loạn. Những bàn chân bước đều nhanh nhẹn. Người không gấp thì đứng trên thang cuốn hoặc di chuyển bên tay trái, nhường hướng bên phải cho người vội hơn. Cảm giác như cả xã hội vận động nhanh theo quy luật được phản ánh rõ nét trong một nhà ga điện ngầm. Và ai cũng di chuyển về phía trước.
Thôi. “ Ý tại ngôn ngoại” – Nói ít hiểu nhiều.
Làm con của “người đời” nhiều khi có những thiệt thòi không tránh khỏi. Nhưng mình mong muốn mang cho con những giá trị cao hơn. Ngoài kia “ biển rộng trời cao”, con phải tập làm đại bàng mà vẫy cánh. Bắt đầu từ những giá trị đạo đức cơ bản mà mẹ theo đuổi từ bây giờ. Thế giới rộng lớn lắm!
Chuyện ngày hôm nay: Chỉ là một thỏa thuận miệng nhưng ... Ở đất nước này, hầu như bố mẹ nào cũng mong muốn cho con được giáo dục trong một môi trường tiên tiến và trong sạch như Phương Tây. Nói đến đầu tư cho con cái học hành, nhà dù khó khăn đến đâu cũng không tiếc tiền. Nhưng có lẽ do tâm lý quen thuộc là ai cũng muốnc con mình được quan tâm hơn, cô giáo nhẹ nhàng với con mình hơn. Vậy là việc đi ngoài luật chơi đã thỏa thuận lại diễn ra “như sự đời vốn thế”.
Điều mình muốn nói ở đây là gì? Khi con người không biết tôn trọng luật, không tuân thủ thỏa thuận thì việc gì sẽ xẩy ra? Đầu tiên xét về tổng thể lợi ích: ai cũng là người thua cuộc. Không vì bạn giành được nhiều lợi ích nhất mà thắng. Như trò chơi ở lớp kia vậy. Đối tác không tin bạn, lợi ích cả công ty không đạt được. Trong nhà trường, con bạn được để ý hơn, nhưng con lại rơi vào môi trường mà đút lót là chuyện đương nhiên. Nếu con biết bố mẹ đã làm trái thỏa thuận thì còn học thêm được việc dối trá nữa.
Nói chuyện nước ngoài, mình chỉ xin đề cập tới Singapore – nơi mình mới được xuất ngoại lần đầu tiên trong đời. Ấn tượng sâu đậm nhất là khi mình ra khỏi tàu điện ngầm tại ga Raffel City – trung tâm tài chính của Singapore. Cả biển người tan tầm đổ xuống sân ga. Nhưng không hề chen lấn hay rối loạn. Những bàn chân bước đều nhanh nhẹn. Người không gấp thì đứng trên thang cuốn hoặc di chuyển bên tay trái, nhường hướng bên phải cho người vội hơn. Cảm giác như cả xã hội vận động nhanh theo quy luật được phản ánh rõ nét trong một nhà ga điện ngầm. Và ai cũng di chuyển về phía trước.
Thôi. “ Ý tại ngôn ngoại” – Nói ít hiểu nhiều.
Làm con của “người đời” nhiều khi có những thiệt thòi không tránh khỏi. Nhưng mình mong muốn mang cho con những giá trị cao hơn. Ngoài kia “ biển rộng trời cao”, con phải tập làm đại bàng mà vẫy cánh. Bắt đầu từ những giá trị đạo đức cơ bản mà mẹ theo đuổi từ bây giờ. Thế giới rộng lớn lắm!
Đột nhiên tìm ra đăng lại bài này vì khi ngồi lọc email cũ, thấy có mail báo điểm thi chức danh năm ấy. Nói ra cũng đáng tự hào. Mình đạt trung bình 9 - thuộc Xúc Xắc. Được thêm 0.5 điểm do Tiếng Anh tốt. Nói chung là cũng khá gì và này nọ á1
ReplyDelete