Page Weibo Việt hay có những câu hỏi đi vào lòng người! Chính xác câu hỏi là như thế này:
" XA GIA ĐÌNH SỐNG MỘT MÌNH CÓ THỂ CÔ ĐƠN ĐẾN MỨC NÀO?"
Và dưới là rất nhiều chia sẻ của cư dân mạng Facebook. Đều là những chia sẻ thật tình! Giống kiểu tìm được nơi trút bầu tâm sự - Đó là ưu thế của mạng ẩn danh.
Có lẽ chưa khi nào cảm nhận sự cô đơn một mình nhiều như thời gian giãn cách vừa qua. Khi mà ck thì kẹt ở nơi xa, 2 con kẹt ở 1 nơi khác. Mình cứ hay đùa rằng: " Còn 1 mình mình sống mái với Thủ đô".
Có thể thi thoảng một mình không sao hết. Thậm chí còn thấy sướng vì có thời gian dành cho bản thân. Nhưng khi nó kéo dài - kéo dài - không biết bao giờ kết thúc. Kèm theo sự phong tỏa - gần như không có sự giao tiếp trực tiếp với ai hết. Thì cái " một mình" nó trở nên chán nản thật sự.
Lúc đó mình có tiêm mũi 1. Sau này khi mọi người biết chuyện mắng cho te tua. Nhiều trường hợp sốc phản vệ xảy ra không phải ngay sau khi tiêm - có người là sau vài ngày. Chưa kể còn ốm sốt các kiểu. Mà lúc ấy cũng khá chủ quan. Chỉ lo sẵn đồ ăn sợ lúc mệt quá không nấu nổi. Và đi qua mấy ngày khó chịu như thế!
Thời gian ấy mỗi ngày mình đều đăng Facebook một bài nhảm nhí. Hết sách đến bài học online, rồi hoa lá cây cối. Vừa tìm vui cho bản thân. Mục đích chính để mọi người nơi xa biết là mình vẫn ổn.
Như hôm rồi con bé em ấy. Nó ở một mình. Chiều thứ 5 mình vừa chat với nó. Tới Thứ 7 thấy thằng cu em nhắn tin hỏi có liên lạc được với con bé không, vì 2 ngày rồi không gọi được. Nghe mà phát hoảng. Một phần cũng vì con bé mới tiêm mũi 3. Thế là gọi với nhắn tin muốn cháy máy luôn.
Nên thấy comment của các bạn là:
" 1. Trước đây tôi ở một mình, bị sốt hai ngày, chăn đắp trên người cũng ướt đẫm mồ hôi. Lúc đó tôi còn dặn bạn thân là khi nào tôi gọi điện thoại cho nó là nó nhất định phải bắt máy, vì tôi sợ mình c.hết mà không ai hay biết. Còn có nhiều lần đi uống rượu say về, một mình ôm cái bồn cầu nôn thốc nôn tháo.
2. Có lần tôi bị gãy tay, mặc với cởi quần áo đều vô cùng khó khăn, có khi dùng sức quá còn hụt hơi, hai mắt tối sầm ngã khụy xuống. Lúc ấy tôi phải cắn chặt răng tự dặn lòng là không được ngất, đã nộp trước ba tháng tiền phòng rồi, nếu qua đời thì phải ba tháng sau người ta mới phát hiện ra thi thể của mình trong phòng mất."
Cảm giác đồng cảm thực sự.
Một mình - lúc khỏe mạnh không sao - lúc ốm đau mới thấy có sao ấy!
No comments:
Post a Comment