Không hiểu sao, đọc Nếm trải buồn vui, ngắm nhìn nhân thế của Tôn Diễn lại làm mình cứ liên tưởng đến chàng nhạc sĩ - ca sĩ hát bài Họa trong chương trình Sing My Song China từ lâu lắm rồi. Ấn tượng là một nhà văn trẻ, đi nhiều, trải nhiều và suy ngẫm nhiều về thế giới. Và hình như đều giống nhau ở chỗ cùng sống ở Tứ hợp viện.
Có một điều mà mình nhận thấy là các nhà văn Trung đọc rất rất nhiều và cũng suy ngẫm nhiều về nhân tình thế thái. Đọc Tôn Diễn làm mình cảm thấy như một mảnh tâm hồn được tìm thấy.
Các bạn hay đọc bài của mình, chắc thế nào cũng nhớ là mình đã nhiều lần nói về sự mông lung của tuổi trẻ. Tới tận bây giờ, nhiều khi vẫn tự hỏi không biết bản thân đã đi qua những năm tháng tuổi trẻ bằng cách nào nữa? Mọi thứ đều mờ ảo. Giống như bài hát gì nhỉ, có câu: " thanh xuân của ai không mơ hồ?"
Trong cuốn tản văn này có một chi tiết được nhắc đến mà mình rất thích. Đó là hình ảnh của đoàn tàu. Có lẽ tác giả Tôn Diễn tâm hồn cũng hơi bay bổng nên cũng rất thích những chuyến tàu. Mỗi chuyến tàu khởi hành - là những cuộc đoàn tụ hoặc chia ly - đời người cảm giác cũng như một chuyến tàu bất tận ấy!
Đọc tới đoạn này, lại nhớ thời sinh viên ở nhà trọ cấp 4, hàng đêm nghe tiếng còi tàu từ xa vọng lại - như chạy vào lòng của người xa xứ. Lúc ấy mình còn viết một đoạn văn về tiếng còi tàu đêm với nhân vật là Lam và Duy - Không hiểu sao cực kỳ thích tên Lam từ hồi đó rồi. Tới giờ càng thích tên Lam vì xuất thân từ Lam Trạm - Lam Vong Cơ. Hi hi...Còn nhân vật nam mà tên Duy chắc là do ấn tượng trong tác phẩm nào đó là nam mà tên Duy thì kiểu thư sinh - thanh tú. Mỗi tội về sau gặp người tên Duy thật thì béo tròn ung ủng.
Nói tới tàu - có lẽ đời mình cũng đi được có mấy chuyến - chưa đếm hết trên đầu ngón tay. Nhưng giống như tác giả, hình ảnh đoàn tàu mang nét gì đó rất văn học và nhiều hoài niệm. Như tác giả có viết: " tàu hỏa chở theo phương xa của bạn, cũng biến phương xa thành một quê hương khác của bạn. Giúp bạn biết được thế nào là nhung nhớ, rồi vì thế mà bôn ba cả đời." Từ nhỏ mình đã thật sự không thích ở mãi cái thị xã Hòa Bình nhỏ xíu đó, từ bé trong lòng đã muốn đi xa. Tới giờ ở nơi chốn phồn hoa, nhưng lòng vẫn còn chưa dừng lại. Có lẽ, một góc nào đó mình giống như đoàn tàu - sẽ còn bôn ba khắp chốn nữa cơ.
Một đoạn tản văn nữa của Tôn Diễn làm mình xúc động rất mạnh. Đó là " Ông ngoại thọt dưới trăng". Bởi có lẽ chuyện mình gặp cũng gần gần giống như tác giả. Ông ngoại với mình là cảm giác xa xa lắm rồi. Những kỉ niệm về ông thật sự nhạt nhòa. Nhưng kiểu như " người nhà" - nên lần nào nhắc tới cũng thấy thân thuộc lắm.
Mà giời ạ! Sách tản văn như này 250 trang - đọc 1 phát 2 ngày xong. Sách chuyên ngành 300 trang - đọc 1 tháng rồi mà nhai chưa hết! Giá mà...sách chuyên ngành đều biến thành tiểu thuyết, có phải dễ xơi rồi không nhỉ?
Link mua sách trên Tiki nha: https://tinyurl.com/yboejyju
Link bài Họa trên Youtube:
No comments:
Post a Comment