Lần sau không đọc Quan Đông Dã Khách nữa... Lần nào cũng làm mình khóc!
Ước gì các quyển sách chuyên ngành đều chuyển thể thành tiểu thuyết như này nhỉ? Như lần nào mà mèo máy Doreamon biến quyển toán thành truyện tranh ấy. Mình sẽ đọc vèo phát cả 300 trang mà không phải cố!
"Tôi có câu chuyện, bạn có rượu không? là một cuốn sách có thể giở ra trong một quán cà phê vào một buổi chiều nào đó, hoặc trong một đêm mất ngủ sau khi tan làm về. Bạn sẽ cảm thấy, tôi giống như một người bạn ở bên cạnh bạn, người nói dăm ba câu rồi cụng ly, một hơi uống cạn ly rượu rồi chếnh choáng say."
Thực ra bản thân mình chưa từng biết đến cảm giác chếnh choáng say rượu là thế nào? Chuẩn con ngoan trò giỏi không rượu nha! Bữa nào không thể chối từ được thì cũng nhắm mắt nhắm mũi ực cạn ly rồi thôi. Còn bình thường toàn giở chiêu trò để tránh phải uống. Tóm lại là mình không thích rượu - nói thế cho nhanh. Cơ mà lại rất thích cảm giác cùng quây quần bên đống lửa và mỗi người nâng 1 chén rượu. Kì lạ vậy!
Quyển sách như thể là tập hợp những câu chuyện bên đống lửa mùa đông và tán ngẫu cùng chén rượu như vậy. Chuyện yêu, chuyện đời, nhân tình thế thái... Để rồi cuối cùng khi đêm xuống, trong lòng ai cũng tê tê chút niềm tâm sự.
Câu chuyện tình yêu của Quan Đông Dã Khách muôn vàn kết thúc như chính cuộc đời này. Có vui có buồn. Có hợp có tan. Mối tình nào cũng để lại dư vị trong lòng để rồi ai cũng cần phải bước tiếp về phía trước.
Câu chuyện của Tống tiên sinh và Uyển Nghi tiểu thư không hiểu sao làm mình nhớ đến bài Tống biệt của Phác Thụ. Chắc do cùng chữ Tống - cách viết không biết có khác nhau không nhỉ? Chắc phải tìm nguyên bản tiếng Trung mới so được.
Link bài Tống biệt:

Chuyện tình của Tuệ Lan và Tát Nhân làm mình nhớ tới Tát nhật lãng rực rỡ của Yếu Bất Yếu Mãi Thái. Có phải khi quay về với thảo nguyên thì tâm hồn con người ta đều nhẹ nhàng và phóng khoáng như chính hơi thở của thảo nguyên không? Lại nhớ những ngày phóng xe lượn lờ trên cao nguyên đá Đồng Văn. Sao trời cao nguyên chắc cũng sáng như Nội Mông Cổ vậy!
Link bài Tát nhật lãng rực rỡ:

Trong cuốn sách này cũng vài lần nhắc tới những chú chó. Đặc biệt nhất là câu chuyện về Cẩu Gia và chuyện Cơm Cháy. Làm mình nhớ tới chú chó nhà mình nuôi hồi năm lớp 12. Năm đó là cuối cấp và mình đang ôn thi Đại học. Lúc ấy là đầu mùa đông - trời đã chuyển sang rét. Cún con đột nhiên bị ốm - giống kiểu chú cún nào nhà mình nuôi cũng đều có trận ốm trong quá trình lớn. Nó đã nằm bẹp 2 ngày và gần như không ăn uống được mấy nữa. Tối đó như thường lệ, mình lại học bài khuya. Gần nửa đêm, khi cả nhà đã ngủ hết rồi thì mình thấy tiếng cào cửa ra cầu thang. Mọi khi không ốm thì bạn cún tối nào cũng lên học khuya cùng mình. Lần này cũng thế. 2 ngày nằm bẹp mà không hiểu bạn ý lấy sức lực đâu để leo được lên cầu thang gặp mình. Để bạn ý nằm dưới chân một lúc, mình bế bạn ý về lại ổ vì sợ bạn ý nằm sàn gạch sẽ lạnh. Và đó là lần cuối mình ôm cơ thể ấm áp dịu dàng đó. Như thể bạn ý gắng sức lên chào mình lần cuối!
Rồi lúc nào đó rảnh, mình sẽ kể lại chuyện em mèo xám cãi nhau với tụi mình. Ai đó từng nuôi chó mèo rồi sẽ hiểu. Sống lâu với nhau, thú cưng đều có sự thấu hiểu cùng chủ. Là thật đó!
Quay lại " Tôi có câu chuyện, bạn có rượu không?" - đọc xong tự dưng lại muốn buổi tối mùa thu se se lạnh, ngồi với mấy cô bạn, nhấm nháp chút rượu Sochu ngồi tán nhảm chuyện đời vớ vẩn. Mình chỉ dám cùng lắm xơi Sochu cho nhẹ thôi! Chứ còn bình thường của mình sẽ là: " Tôi có câu chuyện, bạn có trà không?" - Lành mạnh lắm!
P/s: Đọc cuốn này mới biết hóa ra Mạt Lị nghĩa là hoa nhài. Haizzz... Đúng là có đọc có hơn!
No comments:
Post a Comment