Wednesday, September 16, 2020

Sống thực tế giữa đời thực dụng - Mễ Mông

 


Hỏi thiệt là bạn đã bao giờ bị tát thẳng vào mặt chưa? Thiệt tình như mình thì chưa bao giờ luôn.
Từ hồi bé luôn là con ngoan trò giỏi, cháu ngoan bác Hồ. Lớn lên đi làm thì không xuất sắc nhưng lúc nào cũng là nhân viên tốt. Cảm thấy mình đủ hoàn hảo để không ai chê được câu nào cả! Cho đến khi đọc cuốn sách này như thế ăn vào cú đấm trực diện. Thế mà không cảm thấy ghét được.
Mình cực thích văn phong trong cuốn này của Mễ Mông. Đủ thẳng thắn. Đủ hào sảng. Đủ hài hước để dù giật mình mà vẫn thấy hấp dẫn.
Cuộc đời nhiều khi rất buồn cười. 
Đơn giản như chuyện giúp đỡ người khác. Rất nhiều người hoàn toàn không có khái niệm về biết ơn. Như thể giúp đỡ họ là nghĩa vụ của mình vậy. Khi nhờ vả không được là sẵn sàng lật mặt nói xấu và như thể mình gây tội lỗi với họ ấy. Kì lạ không? Mễ Mông nói rất thẳng thắn:" Sao tôi phải giúp đỡ bạn?" Đúng không? Bạn lập nghiệp thì tài giỏi lắm sao? Bạn gặp khó khăn thì sao? Liên quan gì tới tôi đâu? Cơ mà người đời lại cứ như họ là cái rốn của vũ trụ ấy. Bản thân mình vì tội hay hóng hớt nên cái gì cũng biết chút chút. Thành ra ... mèng ơi... " Chị chèn giúp em chữ kí này vào văn bản này đi!" " Bao nhiêu bản?" " Khoảng gần trăm bản". Ha ha.. " Tôi là Mễ Mông, không phải Chúa cứu thế. Xin cảm ơn!" Phù, may mà mình cũng học được cách từ chối!
Có đoạn này trong cuốn sách mình rất thích. " Đừng cố chấp nữa, trên đời không có kiểu tài năng không gặp thời". Thủa xưa mình rất thích đọc các tác phẩm về các anh hùng bất đắc chí. Cảm giác người ta tài cao mà không gặp thời nó cứ thanh cao làm sao. Lớn lên chút và ăn vài quả đạp của " dòng đời" thì vẫn còn thương cảm. Giờ thì hết sạch bách roài. " Bạn không thành công, vì bạn chưa đủ giỏi mà thôi". Căn bản trên đời không có chuyện " gặp thời". Người thành công ít ra cũng rất tài giỏi về một mặt nào đó. Chẳng qua bạn có nhìn ra được hay không thôi!
Làm xấu hổ cho bản thân tôi nhất khi đọc trong cuốn sách này là:" Xinh đẹp một phần do thiên phú, một phần do chăm chỉ". Chả dấu gì - mặc dù tôi khá ngại ngùng khi phải thú nhận rằng - vào tuổi này rồi mà độ này tôi tự dưng hâm hấp lên đu Idol như giới trẻ. Hèm, nói về tuổi thì Idol khéo bằng tuổi con giai tôi mất. Hèm... Idol của tôi vô cùng - vô cùng đẹp giai. Thật luôn! Lần đầu tiên nhìn thấy tôi gần như quên cả thở. Chưa từng thấy vẻ đẹp nào sắc nét như thế. Và cũng chưa bao giờ thích bất cứ 1 Idol nào lâu như bây giờ. Bạn biết vì sao không? Để đạt được tới thành công như bây giờ, bạn Idol đã phải rời nhà từ hồi 13 tuổi để sang Hàn theo học nhảy. Cả quá trình ấy bạn ý chỉ học nhảy - nhảy và nhảy. Rồi về nước theo đuổi con đường minh tinh. Đừng hỏi bao nhiêu khó khăn để bước chân lên được đỉnh cao lưu lượng như giờ. Bao lần làm MC bị hắc vì mặt đơ, ít nói. Ngay ngày sinh nhật livestream còn bị chửi mắng thậm tệ. Và đừng nghĩ bạn ý đẹp giai vậy thì chỉ bán bản mặt để đi lên. Có lần trong một show bạn ý có nói thẳng: " Em dễ bị mập lên lắm!" Và như vậy phải quản lý cái miệng khỏi ăn nhem nhẻm. Bạn thấy chưa? Người ta như vậy mà còn phải gìn giữ. Bạn đã xinh đẹp chưa mà còn thoải mái lung tung? Cái gì cũng có giá của nó. Nghĩ lại tới bản thân - vừa ú nú vừa lười - đứng cạnh Idol còn chả có cửa. Giờ ngồi mơ có duyên tiền định như trong ngôn tình thì cũng chả có cơ sở nào để Idol để mắt tới! Nghĩ mà nẫu cho mình. 
Trong lúc mình ngồi mơ thì Idol vẫn miệt mài lao động - càng xa tít tắp như ngôi sao trên trời. Cứ ngồi đấy mà mơ đi!
Đọc xong mà thấy thích cuốn này quá! Sẽ bỏ tiền ra mua để cất làm của riêng mình mới được!


No comments:

Post a Comment