Tuesday, June 29, 2021

Vẫn tiếp " Thật ư? Thật ư? Phải là hồng phai xanh thắm" - Tác phẩm này mang tới cho mình rất nhiều bài học và cảm xúc

 Bây giờ là bàn tới tên tiêu đề - Nếu không hiểu thực sự không thể thấy được cái hay cái ý nhẹ nhàng thấm sâu được.

Tên gốc là: " Thật ư? Thật ư? Phải là hồng phai xanh thắm." - Đây cũng là tên đề bài hát chính trong phim Minh Lan Truyện. Bản hát live do Hồ Hạ và Úc Khả Duy hay vô cùng vô cùng luôn!

Nhưng nay vô tình phát hiện, điệp khúc bắt tai người ấy lại chính là một bài thơ của Lý Thanh Chiếu: 如梦令 Như mộng lệnh - Kì 2. Từng chữ một, như vô ý lại như hữu ý! Mời cả nhà cùng thưởng thức... 昨夜雨疏風驟, 濃睡不消殘酒。 試問卷簾人, 卻道海棠依舊。 知否, 知否, 應是綠肥紅瘦。 Tạc dạ vũ sơ phong sậu, Nùng thuỵ bất tiêu tàn tửu. Thí vấn quyển liêm nhân, Khước đạo hải đường y cựu. Tri phủ? Tri phủ? Ưng thị lục phì hồng sấu. Hôm qua mưa lưa thưa, gió mạnh, Ngủ say vùi, vẫn không hết cơn say rượu. Ướm hỏi người đang cuốn rèm (rằng vườn hoa thế nào), Thì trả lời rằng hoa hải đường vẫn như cũ. Biết chăng? Biết chăng? Đã đến tiết lá xanh trổ, hoa đỏ tàn héo rồi

Mời cả nhà cùng nghe bài hát:


Mỗi lần nghe tới đoạn: " 知否 知否 应是绿肥红瘦 Zhī fǒu zhī fǒu yīng shì lǜféi hóng shòu" Lại nhớ tới hình ảnh Minh Lan ngượng ngùng gặp gỡ Tề Hành - Nó trong sáng như bất kì tuổi thanh xuân nào. Trong truyện thì tuyến tình cảm này cực kỳ mờ nhạt - nhưng trong phim cải biên đi chút cũng tạm được.

Nói chung là nên đọc hay hơn xem. Vẫn giữ quan điểm: phim toàn giai xinh gái đẹp - hình ảnh đẹp - xem cũng ổn. Xấu giai nhất trong mắt của mình chắc là nam9 - ha ha... Chắc do bị ám ảnh bởi hình ảnh giả trân của nam9 trong Lan Lăng Vương nên tới giờ không ưa nổi.

Thương tiến tửu - Đường Tửu Khanh

 Ngày xưa " Trai anh hùng, gái thuyền quyên". Cơ mà bây giờ điều này xưa mất rồi! Có lẽ gu của thời đại đã chán ghét loại Mary Sue - cái gì cũng tốt hoặc quá ngấy Tiểu bạch thỏ - giả ngu ăn tiền.

Phải là " song nam chủ - cường cường" mới là chân ái.



Ngụy Vô Tiện - Lam Vong Cơ cũng thế - đều là anh tài trong giới tiên gia.

Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành - Cốc chủ sánh ngang vai với Thủ lĩnh Thiên Song.

Giờ Thẩm Lan Chu và Tiêu Sách An cũng vậy.

Người thì con tội thần. Người về đô làm kiếp con tin. 

Vượt qua nghi kị hằn thù. Bò qua cửa đô đã mục nát tới tận xương. Cả hai kề vai sát cánh mạnh mẽ vươn mình làm nên nghiệp lớn.

Cốt truyện hấp dẫn. Tranh đấu chốn quan trường chưa bao giờ hết khốc liệt. Đừng nghĩ võ tướng chỉ cần đánh giặc dùng sức mạnh. Về đô mới thấu hết sức mạnh của miệng ngôn quan. 

Thế cục 8 nhà thế gia tưởng như tường đồng vách sắt nhưng đã trống rỗng từ bao giờ. Nhà nào trưởng bối sáng suốt - rèn luyện con cháu từ bé để chống đỡ cả dòng họ. Nhà nào mải vui sướng trên đống tài sản vơ vét được thì sập càng sớm hơn. 

Trung thần vì nghĩa lớn không đời nào không có. Tuẫn thân vì nước đời đời nối tiếp nhau. Gót sắt quan biên thùy đạp lên xác giặc lại bị nuôi bằng gạo mốc - bằng gia sản của biên quan. Cuối cùng đời nào cũng cần minh vương mới vũng mạnh.

Đọc thể loại liên hoàn kế - thuật trị người như này học hỏi được bao nhiêu điều.

Bên cạnh tuyến tình tiết, tuyến tình cảm thi thoảng được điểm xuyết ít nhưng chất. Lần nào cũng ngọt sún cả răng. Tới mức giờ cũng muốn kiếm bông tai ngọc đeo 1 bên như Lan Chu.

Độ này toàn đọc được nhưng bộ rất chất. Thành ra bỏ bê hết sách mua về. Hi hi...

Một khoảnh khắc khi đọc Thật ư? Thật ư? Phải là hồng phai xanh thắm

 Viết tiếp cảm nhận mấy tập Minh Lan Truyện hôm qua.



Lần này là về đôi phụ huynh nhà Anh quốc công.
Nhờ có Minh Lan cho người gọi về mà bố mẹ đều chạy về kịp. Bà mẹ sang được sớm hơn - hết lời mắng chửi ông con rể nhu nhược - dung túng để thiếp làm càn.
Ông bố đang đi đóng quân ở ngoài xách roi vội vàng chạy về. Trên người vẫn mặc bộ giáp võ phục - khuôn mặt già nua khắc khổ. Tới gần cửa viện nghe tiếng hét bên trong - tưởng con gái không qua khỏi rồi. Nhìn cảnh ông gục ngã xuống mà đau lòng đến rơi nước mắt. May mắn mà cuối cùng cả 2 mẹ con đều an toàn.
Xong rồi chat nói chuyện với cô bé em. Nó kể hồi nó sinh con, cũng bị vào tình cảnh hiểm nghèo - như đứng ngay cửa tử. Bố nó ngày nào cũng tự nấu cháo rồi đưa lên viện cho nó. Nó thì nằm phòng cấp cứu - người nhà không ai được vào. Điện thoại không. Ti vi không. Cứ lơ mơ ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ngủ. Lúc tỉnh dậy thấy bố nó cứ nhảy lên để nhìn qua khe cửa - ngó xem con ở bên trong như thế nào. Có lần bố nó mang cháo lên mà bị ngã xe. Rách hết quần áo còn đứt cả dép. Đầu gối rớm máu mà chỉ lo con gái không kịp bữa ăn.
Thế mới nói, thương con chẳng ai bằng cha mẹ. Có trải qua hoàn cảnh mới hiểu được là ai thương ta nhất - ta nên dành thời gian cho ai nhất!
Con bé nó nói: sau này, nó tự thấy phải trân trọng tất cả các khoảnh khắc bên gia đình!
Nhớ bài của Đen Vâu:
"Hạnh phúc là khi về nhà, mẹ vẫn chờ ba dang rộng cửa
Những lúc như thế, đời chẳng còn gì quan trọng nữa
Mày sẽ không biết mày đã từng may mắn tới cỡ nào
Cho tới khi mày hiểu được sự nhẹ nhõm của một cái thở phào".