Wednesday, November 21, 2018

Chiếc Lexus và cây Ô liu - Thomas L.Friedman

Phù. Cuối cùng cũng kết thúc quyển sách được đúng deadline. 
Hay. Quá hay. 
Mình đọc quyển này khi nó ra đời khéo phải gần 20 năm. Và những gì trong sách đúng với tiến trình phát triển của VN mà mình chứng kiến. Nhớ hồi đầu những năm 2000, khi mà Internet với tràn vào tỉnh lẻ nhà mình - nó như mở ra cả một thế giới to lớn với con bé chưa từng đi đâu xa quá HN. Tới giờ là gần 20 năm qua rồi và Internet thành một phần của cuộc sống. Nhờ nó mà tầm mắt của mình mở rộng hơn - ước mơ cũng lớn hơn nhiều nhiều.
Mình cực thích quyển sách này còn bởi nó được viết do một người được đi khắp thế giới và được tiếp xúc với những người có tầm nhìn nhất thế giới. Như thể được đứng trên 1 tòa tháp cao ngất và nhìn vào từng quốc gia. Đột nhiên cảm thấy trái đất thu bé lại và hoàn toàn có thể hiểu được. Những ảo tưởng về phương Tây cũng bớt đi và ánh mắt thực tế hơn.
Mình cũng rất thích cách hiểu về Cành Oliu. Đối với thế hệ trẻ lớn lên trong giao thời như mình, cái gắn bó với gốc rễ phong tục có gì đó rất mờ nhạt và đôi khi còn tỏ ra khinh thường nữa. Lớp trẻ ở tỉnh mình được gọi là " một chốn bốn quê": quê bố, quê mẹ, nơi sinh ra và nơi đi làm. Có đôi khi cảm thấy bản thân chả thuộc về một nơi chốn nào hết. Phong tục tập quán cũng chả có gì để mà hiểu sâu hay cần phải tiếp tục duy trì. Nhưng đứng trong cả một thế giới đang toàn cầu hóa mạnh mẽ thì cành oliu của VN mới hiện rõ ràng và gần gũi. Nhờ đó mà mình cũng hiểu hơn tại sao Việt Kiều thường hướng về văn hóa dân tộc còn lớp trẻ mới lớn thì hay sùng bái phương Tây và chê bai gốc Việt. 
Sẽ còn tìm đọc các tác phẩm khác của Friedman!

Tuesday, August 7, 2018

Nơi em quay về có tôi đứng đợi - Ichikawa Takuji



Trong vòng 1 buổi chiều tối đã đọc hết hơn 200 trang sách. Một câu chuyện bi thương kì lạ mà vẫn nhẹ nhàng.
Cảm giác như thể không khí sau cơn mưa rào, tinh khiết mà hoài niệm.
" Đời chó thì ngắn ngủi, lòng người thì hạn hẹp".
Thế giới của 2 con người ấy nhỏ xíu. Đến tận nửa câu chuyện mới có thêm vợ chồng mục sư và đâu đó thấp thoáng hình ảnh đồng nghiệp, cô giáo nhà trẻ và bố mẹ.
Nhỏ xíu và tĩnh lặng.
Nhưng thế giới nhỏ bé ấy mang lại cảm giác yên bình bởi những con người đầy bao dung và cảm thông. Chuyện người vợ đi ngược thời gian một cách kì lạ nhận được sự chia sẻ và thấu hiểu. Mình rất cảm động khi đọc đến đoạn 2 người tình cờ gặp người mục sư tại một nhà thờ nhỏ khi trú mưa. Câu chuyện về cuộc đời của mục sư có lẽ cũng bí ẩn như câu chuyện mà người vợ đã gặp.
" Chuyện này không được kể với ai nhé, khi cháu nói với người khác, ước nguyện sẽ chảy ra khỏi tay cháu như nước ấy."

" Cùng Thượng Đế trải qua kiếp sống này"
Mọi thứ đều có duyên phận. Hãy trân trọng từng phút giây ở bên nhau. Từ tận đáy lòng chân thật!

Monday, August 6, 2018

Nắng thảo mộc - LV Lâm - Yêu từ cái nhìn đầu tiên


Lâu rồi sinh lười nên không làm bánh và theo đuổi lối sống tối giản nên không nấu ăn cầu kì nữa, nhưng khi vào cửa hàng vật liệu bánh mua vài đồ lặt vặt thì mê mệt luôn quyển sách này. Dụ mấy đứa em mà chả đứa nào chịu mua tặng mình. Rõ là bọn đáng ghét nhá!

Vì thích nên kiểu gì cũng phải nhích. Vậy là lên Tiki mua được giá giảm 25% - rẻ hơn ở quán bánh mấy chục ngàn đồng.
Thích cuốn sách đầu tiên từ cái tiêu đề: " Nắng thảo mộc" - có lẽ do bản thân mình từ lâu đã rất mê các loại thảo mộc. Từ xưa tuy ít dùng nhưng đã tích trữ rất nhiều các loại gia vị. Có những loại lâu ko dùng đến nỗi phải bỏ đi - nhưng rồi thích vẫn mua về để cất. Và tiêu đề cuốn sách với hình ảnh món ăn được trang trí bằng lá hương thảo với dòng chữ đơn giản " nắng thảo mộc" gây nên tiếng sét ái tình ngay từ cái nhìn đầu tiên với mình.
Để nói rõ cho mọi người đây là 1 quyển sách dạy nấu các món ăn của Ý nhé.
Nhưng là 1 cuốn các công thức nấu ăn có hồn và gợi cảm giác nhất đối với mình.
Khi mình đọc " Bí mật các mùi hương" thì quay ra mê mẩn nước hoa. Thì " Nắng thảo mộc" làm mình yêu thích vào bếp và cảm thấy nấu ăn là một việc nhẹ nhàng và tràn đầy tình cảm.
Mình thích cách giới thiệu các nguyên vật liệu cùng với hình ảnh chụp minh họa rõ nét. Thích cách giới thiệu các món ăn với lịch sử và cảm xúc của người viết. Những trang sách khiến nước Ý xa xôi vốn mình chỉ biết tới qua " Bố già", qua những thương hiệu thời trang lừng danh xa xỉ hay qua các cầu thủ bóng đá Ý đầy lãng tử, giờ đây trở nên gần gũi và rõ nét hơn qua các món ăn. Có những món tưởng chừng rất đơn giản. Vài lát bánh, chút nước sôt, vài cọng rau gia vị... Nghe qua thì thấy có gì đâu. Nhưng lại rất cầu kì và kĩ tính khi phải dùng đúng giấm balsamic - loại mà được ủ tối thiểu 12 năm - một trong những món quà tinh tế trong giỏ quà của người Ý.
Tác giả LV Lâm khiến mình rất thích thú khi giải thích rất kỹ thói quen ăn uống cũng như tập tục của từng vùng miền nước Ý. Từ cách uống chút rượu khai vị, ăn món chính đầu tiên - món chính thứ hai - rồi món ăn kèm, món ăn thư giãn và món tráng miệng. Cho tới việc nhỏ li ti như không uống cà phê chứa sữa sau bữa ăn. Đúng là " tiệc tùng kiểu người Ý".
Ngoài những dòng chữ miêu tả đầy cảm xúc, quyển sách còn gây thương nhớ cho mình ở những bức tranh minh họa. Xuyên suốt cuốn sách là hình ảnh các nguyên liệu, các món ăn ngon lành và tươi sáng dưới làn ánh nắng chan hòa và ấm áp. Chỉ nhìn hình ảnh bông hoa hồi khô nằm trên mảnh vải thô với vài lát vỏ cam rải rác, mình như ngửi thấy mùi thơm nồng ấm tỏa ra từ trong ánh nắng hè.
Ấn tượng nhất của mình trong các món ăn giới thiệu ở đây có lẽ là món bánh Tiramisu. Ước gì có một buổi chiều hè, được tới Vinezia, ngồi bên cạnh quảng trường để uống cốc cà phê và ăn bánh Tiramisu chính hiệu. Thong thả từng miếng bánh nhỏ để cảm nhận " thiên đường nơi chót lưỡi".
Có thể bạn cũng giống mình - không quá kỹ tính và yêu cầu cao trong nấu ăn, nhưng hãy đọc thử cuốn sách xem, đằng sau các món ăn ngon là cả một nét văn hóa và đặc trưng nổi bật của đất nước Ý. Và biết đâu, một chiều hè hứng thú lên, lại vào bếp làm vài món đơn giản nhưng thơm nồng cho những người thân yêu xung quanh.

Monday, June 25, 2018

Nghệ thuật bài trí của người Nhật - Marie Kondo

Một sự tiếp nối và rõ ràng hơn cho công cuộc " sống tối giản".
Trước đây, khi còn làm ở Ngân hàng - tôi đã được tham gia chiến dịch 5S - một trong các phương pháp sắp xếp và tối ưu hóa nguồn lực trong công ty của người Nhật. Để mang lại kiến thức và thúc đẩy thực hiện của mọi người, ngân hàng đã phải chi không biết bao nhiêu tiền từ việc tổ chức học hành - xây dựng chiến dịch và kiểm tra thường xuyên. Nhưng thực sự nhiều khi thấy việc thực hành 5S của mọi người được tiến hành rất chống đối.
Bản thân tôi đã rất thích thú và áp dụng triệt để món 5S này. Có lẽ là do ngấm tinh thần " dọn dẹp kiểu Nhật - Hàn " - 1 topic đã từng cực kỳ hot trên forum WTT. Hồi ấy mới chỉ biết phần bề mặt - tức là sử dụng các công cụ lưu trữ và cách sắp xếp cất đồ 1 cách thông minh và hữu dụng. 5S đưa nhận thức của tôi lên tầng cao mới. Nhiều bạn sẽ thắc mắc: 5S là gì? Kiến thức chi tiết thì rất nhiều. Nhưng tôi chỉ giải thích đơn giản: 5S là viết tắt của: Sàng lọc - Sạch sẽ - Sắp xếp - Săn sóc và Sẵn sàng. Chi tiết hơn thì mọi người tự tìm hiểu nha.
Cuốn " nghệ thuật bài trí của người Nhật" về cơ bản là sự chi tiết hơn cho S đầu tiên " SÀNG LỌC" - và đây cũng là sự thay đổi lớn trong nhận thức về việc dọn dẹp.
Trước đây, mọi cách sắp xếp của tôi đều chỉ nhằm duy nhất 1 mục đích là tìm cách cất giữ hợp lý nhất cho tất cả mọi thứ mà tôi có. Ngay khi đang đọc quyển này thì tư tưởng đã thay đổi. Không phải tìm cách cất giữ - mà là tìm cách từ bỏ.
" Một cái bẫy vụng về nằm ngay trong thuật ngữ "cất giữ" - Đúng không thể bàn cãi. Cho dù tôi có sắm bao nhiêu giá đỡ, bao nhiêu hộp đựng, bao nhiêu phương pháp cất trữ - nhưng tôi vẫn cảm thấy rất bừa bộn. " Việc cất dọn tạo ra sự ảo tưởng rằng tình trạng bừa bộn đã được giải quyết". Đúng thế đấy! Khi bắt đầu bằng việc từ bỏ, tôi đã chào tạm biệt với hàng đống quần áo, sách vở và đồ dùng mà tôi đã tích trữ từ bao giờ. Khi các giá kệ bắt đầu có chỗ trống - lúc đó mới đến lúc để sắp xếp.
Một vài trong những bí quyết mà tôi rất thích thú khi được biết:
- Đừng cho gia đình biết. Cái này chuẩn nha. Sau 2 tuần tôi từ từ dọn dẹp thì bà ngoại tới chơi. Bà đã được biết tôi quyết định theo lối sống tối giản do tôi hào hứng public trên facebook. Và sau đó là việc từ từ đi quanh nhà và nhìn ngó. " Sao cái giá sách có vẻ ít đi à?" " Quần áo không mặc được thì cất đi để mẹ mang về quê cho chứ đừng vứt đi nhé!" " Đồ chơi của Jin Jon sao nhìn ít thế nhỉ?" hi hi...
- Bí quyết " tiếp thêm sinh lực" cho tủ quần áo: Đây có lẽ là chương mang lại động lực lớn nhất cho tôi. Ha ha... Có lần tôi đã từng phải ước: giá như nhà mình có cái tủ treo quần áo to đùng. Như thế thì sau khi giặt xong tất cả chỉ việc treo lên và tôi sẽ bái bai với công việc gấp quần áo siêu buồn tẻ. Thậm chí, có lần tôi lười gấp và tích trữ quần áo giặt xong cả đống tướng - với ý chí rõ ràng: chờ bà ngoại sang gấp hộ. Ha ha...Nhưng kể từ lúc tối giản đám quần áo, mọi việc đột nhiên trở lên nhẹ nhàng và tình cảm hẳn. Trước tiên, hẳn là do ít quần áo đã dẫn tới việc đỡ phải giặt giũ nhiều. Tủ quần áo trở lên nhẹ nhõm - làm việc bỏ quần áo vào cũng thành to be easy. Và cuối cùng, mẹo sắp xếp quần áo theo nguyên tắc hướng lên phía bên phải và dựng đứng lên giúp tôi cảm thấy tủ quần áo trở thành đây năng lực tích cực. Thật đấy!
- Khó khăn nhất với tôi chắc là việc từ bỏ các cuốn sách. Tôi dễ dàng bỏ đi các tài liệu cũ đã tích trữ, các tài liệu hội thảo, báo và tạp chí cũ... nhưng những cuốn sách thì không. Sách là một trong những thú vui của tôi. Có những quyển đã ngủ nguyên chỗ trên giá sách cả 2-3 năm nay. Mỗi năm được động đậy 1 lần vào lúc dọn dẹp đón năm mới. Nhưng để bảo từ bỏ chúng thì thật không nỡ tí nào. Nhưng không sao. "Tối giản" không có quy tắc nào nhất định cả. Tôi vẫn sẽ giữ những quyển sách - vì khi chạm vào chúng tôi cảm thấy niềm vui.
Bạn nào đang trên con đường sống tối giản như tôi thì hãy chia sẻ câu chuyện của mình nhé! 

Monday, June 18, 2018

Lối sống tối giản của người Nhật - Sasaki Fumio


Bạn có tin vào duyên số không?
Bạn có quyển sách nào mà mới đọc được 1/4 đã tràn ngập cảm giác hối hận với bản thân không?
Bạn có quyển sách nào mà đọc xong thì cực kỳ tâm đắc mà vẫn cực kỳ sẵn lòng đem tặng chính quyển đó đi không?
Đó là cảm xúc của tôi khi đọc Lối sống tối giản của người Nhật.
Quả thật chính là như một thứ duyên số đưa đẩy. Đầu tiên là tôi được bạn cho mượn quyển sách về thiền An lạc từng bước chân. Rồi lúc vô tình mua trúng Nếu biết trăm năm là hữu hạn. Và quyết tâm xuống tay mua Lối sống tối giản của người Nhật - ngay cả khi không có giá sale tốt ở Tiki.
Và quyển sách này giống như là lối sống bấy lâu tôi đã tìm kiếm.
Tôi thích du lịch. Tôi sống đơn giản. Tôi lười dọn dẹp. Tôi hay đồng bóng hứng thú bất ngờ. Và đến hơn 30 tuổi đầu tôi vẫn ngơ ngác sống giữa cuộc đời. Với chút thông minh vụn vặt tôi cũng leo tới được vài địa vị tàm tạm trong sự nghiệp. Thu nhập của tôi đảm bảo tôi có thể thoải mái mua những thứ tôi thích mà không phải nhíu mày. Thích may vá - sắm máy khâu gia đình, hàng thùng vải các loại, không thiếu tí công cụ hỗ trợ nào - còn mạnh tay sắm cả máy vắt sổ chập mới kính cong. Thích trồng hoa cây cảnh thì lượn chợ hoa mua đủ loại, các thể loại chậu - bình xịt - phân bón. Thích làm bánh thì mua về đầy nhà các loại bôt, các gia vị và máy móc dụng cụ làm bánh cứ phải hàng chuẩn của chuẩn. Nhưng rút cục thì trong lòng vẫn có gì đó không vui được.
Tôi đã đổi nhà 3 lần - mỗi lần đều rộng hơn lần trước - nhưng vẫn không đủ chỗ chứa đồ. Nhìn nhà cửa tràn ngập mà thật lòng oải - chả buồn dọn dẹp.
Từ lúc bắt đầu đọc quyển sách là cũng là lúc công cuộc dọn nhà từ từ được tiến hành. Với danh sách 55 quy tắc để vứt đồ thì số lượng đồ đạc cứ giảm đi từ từ và căn nhà đã bắt đầu có những chỗ trống. Tất nhiên là vẫn còn nhiều nguyên tắc mà tôi chưa thực hiện được - đó là vì đôi khi tâm lý " tiếc của" vẫn còn và tính lười thì cần thời gian để sửa. Nhưng có sao đâu, tác giả Sasaki Fumio đã nói rồi: " Lau chùi dọn dẹp chính là đánh bóng lại bản thân". Tôi chưa thể tốt ngay được thì có hề gì? Quan trọng là quá trình tốt lên không ngừng nghỉ.
Và giờ thì đến lúc tôi tiếp tục đứng lên và " đánh bóng" bản thân. Ai cùng theo lối sống tối giản thì chúng ta hãy kết bạn nhé!
P/s: Một quyển sách hỗ trợ đắc lực cho Lối sống tối giản là Nghệ thuật bài trí của người Nhật. Tôi cũng đã đọc hết và sẽ review trong thời gian tới. Đừng bỏ lỡ nha!

Monday, June 4, 2018

15 quy tắc dành cho người muốn giảm bớt nhiều đồ hơn nữa - Lối sống tối giản của người Nhật

Toa thuốc cho căn bệnh " muốn vứt đi"
1. Hài lòng không phải là " số lượng" của đồ đạc
2. Đồng phục hóa quần áo hàng ngày
3. Ít đồ đạc thể hiện cá tính
4. Sau khi nghĩ năm lần, hãy vứt đi
5. Vứt thử để kiểm tra xem có thực sự cần thiết hay không
6. Một chút bất tiện cũng là thú vui
7. Vứt cả những món khiến con tim bạn rộn ràng
8. Dù bạn có đang khỏe mạnh, cũng hãy chuẩn bị trước mọi việc cho mình
9. Giảm bớt đồ đạc không có nghĩa là giảm bớt con người bạn
10. Thay đổi suy nghĩ về cách sử dụng thông thường của đồ đạc
11. Đừng nghĩ nữa, hãy vứt thôi
12. Đừng quan trọng việc " nhất định phải có ít đồ". Đừng chỉ trích người có nhiều đồ.
13. Muốn vứt đồ, muốn giữ đồ đều là những bệnh giống nhau
14. Lối sống tối giản là phương tiện, là lời mở đầu
15. Tự mình suy nghĩ về lối sống tối giản.

Friday, June 1, 2018

Danh sách 55 quy tắc vứt bỏ - Lối sống tối giản của Người Nhật

DANH SÁCH 55 QUY TẮC VỨT BỎ (trong lối sống tối giản)
1. "Vứt bỏ" suy nghĩ: "Không bỏ được"
2. Vứt bỏ là một kỹ thuật
3. Vứt đồ không phải là mình đang 'mất đi' mà là mình đang 'được lợi'
4. Xác định lý do không thể vứt bỏ
5. Không có chuyện không vứt được chỉ đơn giản là mình không thích mà thôi
6. Bộ nhớ, năng lượng và thời gian của chúng ta đều là những thứ có giới hạn
7. Hãy vứt bỏ ngay bây giờ. Vứt bỏ chính là khởi đầu cho mọi thứ
8. Sau khi vứt, chẳng có món đồ gì khiến bạn hối tiếc cả đâu
9. Đầu tiên hãy vứt từ những loại rác rõ ràng trước
10. Vứt những thứ có nhiều
11. Vứt những thứ đã không dùng trong một năm
12. Vứt những món đồ vốn chỉ sắm theo cách nhìn của người khác
13. Phân loại đồ dùng cần thiết và đồ dùng mong muốn
14. Chụp ảnh những món đồ mà bạn khó có thể vứt đi được
15. Chuyển những kỷ niệm thành dữ liệu sẽ giúp bạn dễ ôn lại kỷ niệm hơn
16. Anh đồ đạc, người bạn ở chung phòng, đến cả tiền nhà cũng không trả
17. Hãy bỏ ngay ý tưởng 'dọn dẹp', 'sửa sang' đi
18. Hãy vứt cái tổ mang tên 'dọn dẹp'
19. Giữ nguyên không gian chết trong nhà
20. Hãy vứt ý tưởng 'một lúc nào đó' mà chẳng bao giờ đến
21. Hãy vứt một thời lưu luyến
22. Vứt những món đồ lãng quên
23. Đừng trở thành nhà sáng tạo khi vứt đồ
24. Hãy bỏ ý tưởng " lấy lại vốn"
25. Vứt 'những hàng dự trữ'
26. Cảm nhận sự rung động của con tim
27. Tận dụng các cuộc bán đấu giá để giảm bớt đồ
28. Tận dụng các cuộc bán đấu giá để nhìn lại các món đồ
29. Dịch vụ bán đồ tại nhà
30. Đừng nghĩ mãi về 'giá lúc mua'
31. Cửa hàng chính là " kho chứa đồ" trong nhà bạn
32. Phố phường chính là phòng khách nhà bạn
33. Hãy vứt những thứ mà bạn không hiểu rõ về nó
34. Hãy vứt những món đồ mà bạn không nghĩ là sẽ mua một lần nữa
35. Bạn có nhớ hết những món quà mà bạn đem tặng không?
36. Hãy thử đặt mình vào vị trí của người đã mất và cảm nhận
37. Vứt đồ đi, những thứ còn lại mới là quan trọng
38. Cắt đứt gốc phát sinh trong chuỗi gia tăng dụng cụ
39. Nếu bạn không định xây viện bảo tàng, hãy vứt những bộ sưu tập đi
40. Mượn những món đồ mà bất cứ ai cũng có
41. Cho thuê những thứ cho thuê được
42. Đăng những món đồ bạn đã vứt và ngôi nhà của bạn 
43. Nếu bạn bắt đầu từ con số không? Nếu bạn bị mất trộm? Nếu bạn chuyển nhà?
44. "Giả vờ" vứt thử
45. Vứt những món đồ có màu sắc kích thích mắt
46. Mua một cái, giảm một cái
47. "Hiệu quả Concorde"/ Biết thêm về chi phí chìm
48. Nhìn nhận thất bại ngay lập tức. Hãy coi đó là tiền học của bạn
49. Hãy coi những món đồ đã mua là đồ đi thuê
50. Đừng mua vì rẻ, đừng nhận vì miễn phí
51. Thời điểm mà bạn đắn đo liệu có vứt đi được không chính là lúc bạn có thể vứt nó đi
52. Những món đồ thực sự cần thiết rồi sẽ quay về với bạn
53. Biết cảm ơn. Vứt đồ nhưng không vứt tình cảm
54. Lãng phí thực ra chỉ là cảm giác của chính bạn
55. Vứt đi chính là nhớ mãi

Wednesday, May 16, 2018

" Mất bao lâu để bạn cảm thấy nhớ nhà?"

Vừa đọc xong đoạn tản văn này trong " Nếu biết trăm năm là hữu hạn" của Phạm Lữ Ân.
Lại nhớ về Hòa Bình town trong kí ức.
Khi nhớ về Hòa Bình, hình ảnh đầu tiên trong cảm xúc của mình là đoạn đường công viên ngập nước mưa trong vắt. Những vòng xe đạp lăn trong nước, chậm chạp và từ từ tiến lên. Hồi ấy, m và T béo hay đèo nhau trên con xe đạp, trời mưa là dắt nhau đi chơi. Giờ nghĩ lại thấy có chút hâm hâm. Cơ mà bình yên và an tĩnh. Rồi lại thầm nhủ cảm ơn cuộc đời đã cho mình có một đoạn ký ức như thế, có một người bạn đồng hành như thế!
Hòa Bình là những chiều đạp xe đi học từ trường Hữu Nghị B về nhà. Đường gần không muốn lại toàn chọn đường xa. Đơn giản vì có thêm thời gian bên nhau và tán nhảm đủ thứ trên đời. Có lần, m và Y con còn mải nghểnh cổ ngó đến mức xe tự quặc vào nhau mà ngã cả 2. Và còn nữa, đường xa vì nó đi qua chỗ nhà T béo.
Lại nhớ đâu đó một chiều cuối năm Tết cổ truyền. Nhà m mẹ có truyền thống gói bánh chưng cực kì nhiều. Nhà có 4 người thôi mà lúc nào cũng cả 1 nồi to đến hơn 20 cái bánh vuông, chưa kể đống bánh con lít nhít. Nồi bánh chưng nhà mình cũng là nơi mà mấy bạn thân hay qua lại tụ tập. Tận dụng than nấu bánh, mẹ đun nước sôi, nướng thịt. Đôi khi nướng vài củ khoai toàn bị mình bỏ quên nên cháy khét. Chợt nhớ ra là lâu lắm mẹ không làm món xúc xích vỏ quýt rồi!
Trước nhà mình có cây trứng cá. Chiều hè mình rất thích trèo lên cây để ngó ra xem lũ con trai trong lớp tụ tập đá bóng. Đúng chuẩn là trèo lên để hóng hớt thôi! Vả lại do xưa mê truyện Candy - cô bé mồ côi mà thành ra thích trèo cây để đứng ngó về một nơi khác.
Văn học thời đi học có trích đoạn trong truyện ngắn" Ngày tết về thăm quê" của Nguyễn Khải, có một đoạn mà mình nhớ mãi - thậm chí hồi sinh viên, mỗi lần về tết đều cảm nhận rất rõ: Phảng phất trong không khí có thứ mùi quen thuộc, không hẳn là mùi nhang ngày Tết, cũng không phải là thứ mùi nào khác có thể gọi tên được, nó man mác, có lẽ đã lâu lắm tôi mới lại cảm thấy nó. Thôi, tôi nhớ ra rồi... đó là thứ mùi vị đặc biệt, mùi vị của quê hương..."

Tuesday, May 15, 2018

Nếu biết trăm năm là hữu hạn... - Phạm Lữ Ân


Mỗi lần đọc tiêu đề là lại nhớ bài kệ của Thiền sư Thích Nhất Hạnh:
" Trong ba trăm năm nữa
Người đâu và ta đâu?"
Vốn từ xưa mình rất ít khi đọc tản văn. Vì đọc tản văn rất mất thời gian - phải đọc chậm, cảm thụ từng tứ thơ, từng hình ảnh, từng cảm xúc mới thấy hay được.
Quyển này quyết mua vì trong lúc lướt tiki thấy review tốt quá. Hơn 100 đánh giá mà đạt tới 4.9* - không phải là tốt mà là quá tốt.
Mới đọc vài trang mà đã thấy đáng giá vô cùng. Sách được tái bản lần thứ 20 - có minh họa của Trần Quốc Anh rất nhã nhặn và tinh tế.
Mỗi ngày một vài đoạn văn - để cho đời thanh thản.

Monday, April 9, 2018

Keys: Gieo trồng hạnh phúc


1. Bài kệ về thở ý thức:

Thở vào tâm tỉnh lặng
Thở ra miệng mỉm cười


An trú trong hiện tai
Giây phút đẹp tuyệt vời.

2. Thiền ngồi:
Thở vào, tôi thấy tôi là trái núi  
Thở ra, tôi cảm thấy vững vàng 

3. Thiền hành
Ý về muôn vạn nẻo
Thiền lộ tâm an nhiên
Từng bước gió mát dậy
Từng bước nở hoa sen

4. Thức dậy: 
Thức dậy miệng mỉm cười
Hăm bốn giờ tinh khôi
Xin nguyện sống trọn vẹn
Mắt thương nhìn cuộc đời.

5. Nghe chuông
Ba nghiệp lắng thanh tịnh
Gởi lòng theo tiếng chuông
Nguyện người nghe tỉnh thức
Vượt thoát nẻo đau buồn.

6. Thiền trà: 
Chén trà trong hai tay
Chánh niệm nâng tròn đầy
Thân và tâm an trú
Bây giờ và ở đây

7. Chăm sóc cơn giận: 
Giận nhau trong tích môn
Nhắm mắt nhìn mai sau
Trong ba trăm năm nữa
Người đâu và ta đâu?


Keys: Ai lấy miếng phomat của tôi?


1. Phomat là Hạnh phúc, là Ý nghĩa cuộc sống của chúng ta.
2. Miếng phomat càng quan trọng bao nhiêu thì người ta càng muốn giữ chặt nó bấy nhiêu.
3. Nếu bạn không chịu thay đổi thì có thể bạn sẽ bị đào thải. Nếu bạn không chịu đi tìm, thì không bao giờ bạn có được miếng phomat mới.
4. Bạn sẽ làm gì nếu bạn không cảm thấy sợ những điều sắp sửa xảy đến với mình?
5. Phải thường xuyên quan sát kho Phomat của mình để biết khi nào nó không còn dùng được nữa
6. Đi theo những con đường mới sẽ giúp bạn tìm thấy những miếng phomat mới
7. Khi vượt lên nỗi sợ hãi của chính mình, bạn sẽ không cảm thấy bị trói buộc nữa.
8. Việc tưởng tượng ra mình đang thưởng thức miếng phomat mới - ngay cả khi chưa tìm ra nó - sẽ dẫn đường đưa ta tới đó nhanh hơn.
9. Càng nhanh chóng bỏ kho phomat cũ, người ta càng sớm tìm thấy những miếng phomat mới.
10. Đi tìm kiếm những miếng Phomat mới đang ẩn nấp đâu đó trong Mê cung, thật ra lại thú vị hơn so với chỉ ngồi yên và chờ đợi trong tình trạng không có Phomat.
11. Cứ bám vào những suy nghĩ cũ kỹ sẽ không thể nào dẫn chúng ta tới được kho Pho mat mới.
12. Khi người ta nhận thấy rằng họ có thể tìm và thưởng thức những miếng Phomat mới, người ta sẽ thay đổi hành động của mình.
13. Lưu ý với những thay đổi nhỏ sẽ giúp bạn thích ứng tốt hơn với những thay đổi lớn hơn.
14. Hãy di chuyển theo miếng Phomat của mình và tận hưởng nó.

Đương nhiên, những dòng trên chỉ trở nên hay và dễ hiểu khi được đặt vào trong nội dung câu chuyện. Nhưng note lại những câu từ khóa là cách để mà ta có thể nhớ đến nó, nhớ đến câu chuyện đầy triết lý mà rất nhẹ nhàng.

Bạn có thể tự mường tượng lại câu chuyện thông qua bản đồ trí não như này - đương nhiên là tự mình lập thì sẽ nhớ hơn: 
Bốn nhân vật huyền thoại - bạn là ai trong số họ?

Saturday, April 7, 2018

Ai lấy miếng phomat của tôi?

Một câu chuyện ngụ ngôn giản dị mà sâu sắc.
Tôi đã nghe đến câu chuyện này lâu rồi nhưng với tính cách không chạy theo trào lưu hot nên tôi bỏ qua và chờ lúc nó hết hot.
Bây giờ thì quả thực là hơi ân hận vì đã để bản thân phải chờ lâu thế.
Một trong những văn hóa của người Việt ta là thích ổn định. Ai trong chúng ta kiểu gì cũng không ít lần nghe ông bà, cha mẹ hay cô dì chú bác ... khuyên: " kiếm một công việc ổn định đi!" Và kiếm được thì bằng nhiều cách: quan hệ, tiền bạc chạy chọt... Đến khi kiếm được thì cố sống cố chết giữ chỗ, vì " có phải dễ mà vào được đâu". Cho dù bản thân hoàn toàn không có tí nào hứng thú với công việc ấy.
Khi tôi quyết định nghỉ việc ở Ngân hàng, cả một rừng câu hỏi chất vấn đổ ập lên đầu tôi. Rồi đồn đoán : " chắc nó phải làm sao thì mới nghỉ việc chứ!". Hic... Giá như người ta thực sự biết là tôi đã nghỉ việc thuận lợi và dễ dàng thế nào. Bởi vì đã có kế hoạch nghỉ trước đó tận 3 tháng, nộp đơn nghỉ đúng hạn, bàn giao công việc chi tiết và ra đi không còn vướng lại khoản nợ nần nào hết.
Tất cả chỉ vì bản thân tự cảm thấy dũng cảm hơn xưa.
2 năm lăn lộn với bán hàng - công việc mà trước đây chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ làm - con đường không phải bằng phẳng mà đầy rủi ro và cạnh tranh gay gắt. Nhưng dần dần nhận ra là mình yêu thích việc đó! Việc trò chuyện với khách hàng mang lại niềm vui. Tìm hiểu công dụng sản phẩm mang lại tri thức. Học tập cách chụp ảnh khiến mình thích thú bao nhiêu. Mỗi ngày có thời gian đưa đón và quan tâm các con, tưới hoa cây cảnh và làm chút việc nhà.
Giờ hơi hơi thấm vì sao mọi người bảo mình là " dũng cảm".
Đọc xong sách thì thấy còn lâu mình mới bằng được 2 bạn chuột con. Nhưng đã làm được Chậm Chạp thì Đánh Hơi hay Nhanh Nhẹn không phải là quá xa vời.
Mong rằng mọi người xung quanh tôi đều có đủ sự " sợ hãi" và " dũng cảm" để đối diện với "Thay đổi".