Cuốn này còn mới được xuất bản lại với tên: " Càng độc lập, càng cao quý" - Tên mới này buồn cười quá! Như thể " Tuyên ngôn độc lập".
Rất nhiều sự thật mà nữ giới thường xuyên gặp trong cuộc sống. Nhưng để bảo làm được thì ... ha ha ha...
Vãn Tình có đặc điểm của văn chương là nói đơn giản, ngắn gọn và đúng trọng tâm. Mình rất thích văn của Vãn Tình có lẽ do đồng điệu như vậy.
Cuốn sách này đa số nói về mối quan hệ trong gia đình: giữa 2 vợ chồng, bố mẹ với ông bà, bố mẹ với con cái... Mà bản thân mình đã thực sự trải nghiệm qua hoàn cảnh đó. Đừng có nghĩ gia đình thì rắc rối mỗi vụ mẹ chồng - nàng dâu. Tất cả các mối quan hệ đều cần có sự đầu tư và chăm sóc đúng mức.
Ở Vãn Tình, tôi rất thích thái độ tiến thoái thoải mái, không lên gân - không cưỡng cầu và đàng hoàng sửa lỗi.
Bản thân tôi cũng đã nhiều lần được người khác hỏi xin ý kiến. Hồi đầu cũng bực mình vì họ hỏi, mình trả lời rồi nhưng lại bị chất vấn và phản đối kịch liệt - như thể bản thân mình tự đâm đầu vào khuyên người ta á! Về sau tự nhận biết ra, tự dưng thấy bao dung và rộng rãi hơn hẳn. Đầu óc cũng không phải căng thẳng vì những việc cỏn con nữa.
Có câu này trong sách mình rất thích - mặc dù gốc không phải từ Vãn Tình - nhưng đưa vào văn cảnh lại hợp tình hợp lý:" Thế gian nan đắc song toàn pháp, bất phụ Như Lai bất phụ khanh". Giản lược câu này thành văn nói mà tụi mình hay bàn là: " Làm gì có cuộc chiến nào lại không có hi sinh và mất mát". Hóa ra mình giác ngộ cũng sớm - Chỉ là không nâng tầm lên thành triết lý sống được thôi!
Sách hay - đọc 100 trang mỗi ngày thật sự đơn giản. Chứ như mấy sách khó kia thì thật là... ai da...
Nhân đang kể về chuyện thường gặp như trong sách.
1. Có cô bạn đồng nghiệp xin ý kiến mình về việc bố ck cứ lên ở cùng gia đình cô ấy - trong khi nhà thì nhỏ xíu - làm cô ấy cực kì không thoái mái. Mấy hôm liền cô ấy cứ nói liên tục: " Chị bảo em phải làm sao?" Vài hôm đầu mình đã cố lảng đi rồi. Bữa sau không tránh được nữa thì đành nói huỵch toẹt ra: "Chị có bảo thì em cũng chẳng làm theo được đâu!" Mình á, nói chuyện còn đỡ hơn. Cô khác còn thẳng thế này: " Vừa muốn làm dâu hiền vợ đảm, vừa không muốn chăm bố chồng. Làm gì có chuyện dễ thế!". Cuối cùng, sau này gặp chuyện khác thì cô đồng nghiệp kia lại bảo: " H thì ghê rồi! Bố mẹ chồng nào dám ở với H!" What??? May mà mình chả bao giờ sợ tai tiếng. Nhưng đấy, cuộc đời lật mặt nhanh lắm đó nha.
2. Chuyện chung sống với các cụ: Đừng tưởng mỗi " Sống chung với mẹ chồng" mới nhiều drama. Sống với cả bố mẹ vợ cũng không kém. Đồng ý là các cụ nào cũng rất thương con, nhưng cách thương và can thiệp vầy khong bao giờ giúp các con trưởng thành hơn được. Như hồi xưa bạn lớn mới chào đời, ck mình thường xuyên bị mắng vì: ko biết chăm con, ko chơi với con, ko biết giúp đỡ vk... Có lần ck lóng ngóng tìm cách thay tã cho con, bị bà ngoại hất bay ra để giành làm - vì thấy ck vụng quá! Sau này khi có bạn thứ 2, mình kiên quyết đa số thời gian chỉ để 2 vk ck chăm. Nhờ vậy mà trình độ lên hẳn. Giờ thì việc chăm và chơi với 2 bạn nhỏ là đơn giản với ck rồi!
Dạo này thì bà ngoại quay sang: "Thằng S - ck mình - còn chịu chơi với con, chứ còn thằng H - ck cô em gái - chả biết chăm hay chơi với con gì cả!"
What??? Mọi thứ trên đời không bao giờ tự nhiên mà có đâu bà ơi!
3. Chuyện dạy con: Mình thường tỏ ra lười biếng - không biết đủ thứ để nhờ vả dựa dẫm vào 2 anh con giai. Khỏi phải nói, được dạy mẹ là các bạn ý tự hào lắm ý. Nói là giả vờ không biết thì cũng không đúng. Vì thực ra là không biết thật. Nhưng nếu mình tự tìm hiểu thì chỉ cần tí là xong. Chờ các bạn ý tìm hiểu rồi hướng dẫn lại hơi mất thời gian hơn. Cơ mà sau đó mẹ con cùng làm, vừa học vừa làm - con vui và mẹ cũng vui. Lại còn dạy con cách tìm hiểu kiến thức và độc lập tự chủ nữa. Tội gì phải làm " Mama perfect" nhỉ?
Rất nhiều sự thật mà nữ giới thường xuyên gặp trong cuộc sống. Nhưng để bảo làm được thì ... ha ha ha...
Vãn Tình có đặc điểm của văn chương là nói đơn giản, ngắn gọn và đúng trọng tâm. Mình rất thích văn của Vãn Tình có lẽ do đồng điệu như vậy.
Cuốn sách này đa số nói về mối quan hệ trong gia đình: giữa 2 vợ chồng, bố mẹ với ông bà, bố mẹ với con cái... Mà bản thân mình đã thực sự trải nghiệm qua hoàn cảnh đó. Đừng có nghĩ gia đình thì rắc rối mỗi vụ mẹ chồng - nàng dâu. Tất cả các mối quan hệ đều cần có sự đầu tư và chăm sóc đúng mức.
Ở Vãn Tình, tôi rất thích thái độ tiến thoái thoải mái, không lên gân - không cưỡng cầu và đàng hoàng sửa lỗi.
Bản thân tôi cũng đã nhiều lần được người khác hỏi xin ý kiến. Hồi đầu cũng bực mình vì họ hỏi, mình trả lời rồi nhưng lại bị chất vấn và phản đối kịch liệt - như thể bản thân mình tự đâm đầu vào khuyên người ta á! Về sau tự nhận biết ra, tự dưng thấy bao dung và rộng rãi hơn hẳn. Đầu óc cũng không phải căng thẳng vì những việc cỏn con nữa.
Có câu này trong sách mình rất thích - mặc dù gốc không phải từ Vãn Tình - nhưng đưa vào văn cảnh lại hợp tình hợp lý:" Thế gian nan đắc song toàn pháp, bất phụ Như Lai bất phụ khanh". Giản lược câu này thành văn nói mà tụi mình hay bàn là: " Làm gì có cuộc chiến nào lại không có hi sinh và mất mát". Hóa ra mình giác ngộ cũng sớm - Chỉ là không nâng tầm lên thành triết lý sống được thôi!
Sách hay - đọc 100 trang mỗi ngày thật sự đơn giản. Chứ như mấy sách khó kia thì thật là... ai da...
Nhân đang kể về chuyện thường gặp như trong sách.
1. Có cô bạn đồng nghiệp xin ý kiến mình về việc bố ck cứ lên ở cùng gia đình cô ấy - trong khi nhà thì nhỏ xíu - làm cô ấy cực kì không thoái mái. Mấy hôm liền cô ấy cứ nói liên tục: " Chị bảo em phải làm sao?" Vài hôm đầu mình đã cố lảng đi rồi. Bữa sau không tránh được nữa thì đành nói huỵch toẹt ra: "Chị có bảo thì em cũng chẳng làm theo được đâu!" Mình á, nói chuyện còn đỡ hơn. Cô khác còn thẳng thế này: " Vừa muốn làm dâu hiền vợ đảm, vừa không muốn chăm bố chồng. Làm gì có chuyện dễ thế!". Cuối cùng, sau này gặp chuyện khác thì cô đồng nghiệp kia lại bảo: " H thì ghê rồi! Bố mẹ chồng nào dám ở với H!" What??? May mà mình chả bao giờ sợ tai tiếng. Nhưng đấy, cuộc đời lật mặt nhanh lắm đó nha.
2. Chuyện chung sống với các cụ: Đừng tưởng mỗi " Sống chung với mẹ chồng" mới nhiều drama. Sống với cả bố mẹ vợ cũng không kém. Đồng ý là các cụ nào cũng rất thương con, nhưng cách thương và can thiệp vầy khong bao giờ giúp các con trưởng thành hơn được. Như hồi xưa bạn lớn mới chào đời, ck mình thường xuyên bị mắng vì: ko biết chăm con, ko chơi với con, ko biết giúp đỡ vk... Có lần ck lóng ngóng tìm cách thay tã cho con, bị bà ngoại hất bay ra để giành làm - vì thấy ck vụng quá! Sau này khi có bạn thứ 2, mình kiên quyết đa số thời gian chỉ để 2 vk ck chăm. Nhờ vậy mà trình độ lên hẳn. Giờ thì việc chăm và chơi với 2 bạn nhỏ là đơn giản với ck rồi!
Dạo này thì bà ngoại quay sang: "Thằng S - ck mình - còn chịu chơi với con, chứ còn thằng H - ck cô em gái - chả biết chăm hay chơi với con gì cả!"
What??? Mọi thứ trên đời không bao giờ tự nhiên mà có đâu bà ơi!
3. Chuyện dạy con: Mình thường tỏ ra lười biếng - không biết đủ thứ để nhờ vả dựa dẫm vào 2 anh con giai. Khỏi phải nói, được dạy mẹ là các bạn ý tự hào lắm ý. Nói là giả vờ không biết thì cũng không đúng. Vì thực ra là không biết thật. Nhưng nếu mình tự tìm hiểu thì chỉ cần tí là xong. Chờ các bạn ý tìm hiểu rồi hướng dẫn lại hơi mất thời gian hơn. Cơ mà sau đó mẹ con cùng làm, vừa học vừa làm - con vui và mẹ cũng vui. Lại còn dạy con cách tìm hiểu kiến thức và độc lập tự chủ nữa. Tội gì phải làm " Mama perfect" nhỉ?

No comments:
Post a Comment