Monday, March 28, 2022

Mở cửa tương lai - Nguyễn Phi Vân

 Một cuốn sách hay mà đọc mãi mới xong - Cũng vì nhiều kiến thức quá!

Mình đã đọc chị Nguyễn Phi Vân khá nhiều. Không chỉ sách mà còn theo cả blog - tham dự các khóa học miễn phí trong thời gian dịch - nghe các bài nói chuyện của chị.

Nói chung là rất phục với một người " dám cho đi" như thế! Và mong ước sẽ gặp được người sếp có cả tâm lẫn tầm như thế - để yên tâm mà cống hiến chứ không phải lo " chính trị nơi văn phòng".

Cuốn sách cung cấp cho mình rất nhiều thông tin - kĩ năng cũng như hiểu biết về thị trường thế giới. Cơ mà đôi lúc ngộp quá vì cảm giác tác giả đi quá nhanh. Với tình hình như nơi mình làm việc thì chạy hộc bơ cũng không theo kịp.

Ngoài cả đống kĩ năng cần học - cả tỉ thứ cần thay đổi tư duy và cách tiếp cận, mình lại ấn tượng nhất về đoạn " chính trị văn phòng" và " lòng biết ơn".

Nói trước về "chính trị trong văn phòng" đi. Hồi trước làm nơi cũ, sếp nữ cực ghét đám nhân viên tụ tập buôn chuyện. Sếp bảo: nói dài nói dai thành nói dại, hết buôn chuyện nhà sẽ sang buôn chuyện nói xấu người khác. Và ra lệnh cấm tiệt việc tụ tập từ 3 người trở lên. Ha ha... Bây giờ nghĩ lại đúng là chính sách hợp với mình. Đó là quãng thời gian vất vả nhưng nhẹ đầu nhất. Vì mình chỉ tập trung vào công việc, chả rảnh để chiến đấu với " chính trị nơi công sở".  Chỗ sau này gặp được một cao thủ chơi trò này. Đúng là khuấy cho cả văn phòng không lúc nào bớt độc hại. Làm thì không có kết quả, nhưng kêu gào, quát tháo đủ thứ. Không muốn chịu trách nhiệm về bất cứ cái gì - kể cả trong công việc của mình quản lý - nhưng lại chõ mũi vào tất cả. Khiến cho cả văn phòng toxic và những người muốn làm việc chỉ có nước bỏ đi hết. Hậu quả là giờ công ty đang đôi mặt với làn sóng nghỉ việc kia kìa. Haizzz... 

Lòng biết ơn. Nhớ năm đầu dịch, khi mà giãn cách lần đầu. Công ty vẫn tử tế trả lương và hỗ trợ cho người lao động. Nhưng sau đó dịch kéo dài - và việc cho nghỉ việc không thể tránh khỏi. Mình có đăng lên Facebook một câu thế này:

Status mình ghi thêm: bạn lo cho gia đình 4 người, sau lưng sếp là cả hàng trăm con người...
Mãi sau này mình mới biết cái bài này của mình được 1 ông thầy chuyên dạy về Nhân sự bê về tường nhà ông ấy - với thái độ phê phán. Đại ý rằng là: lo cho nhân viên là trách nhiệm của sếp - chả phải ơn huệ gì sất. Rồi ông ý còn gây chiến với một chị chủ doanh nghiệp đang đau đầu star up - tình cờ chị này mình cũng có theo dõi. Và chị ấy đã chiến cho ông ý một trận tưng bừng - Chứ không phải đơn giản bỏ qua như mình. Quả thật, tự nhận thấy là mình cũng cảm giác tốt - hồi được giới thiệu ông này để học nghề Nhân sự thì mình đã không thích - nên mặc dù theo dõi chứ không hề theo học. Vì cảm giác lão ấy quá hám danh mà dám làm đủ mọi thứ. Lúc đọc bài phê phán tư tưởng của mình, cũng hơi gợn gợn - nhưng như lần đọc xong " Thật ư? Thật ư? Phải là hồng phai xanh thắm" thì tự mình cứ sống đúng với quan điểm của mình thôi. 
Đọc đoạn văn này trong Mở cửa tương lai lại càng thêm tự tin với suy nghĩ đó.

Nói chung là một cuốn sách hay. Người trẻ nên đọc. Và người đang đi làm cũng càng nên đọc. 
Sách mua qua Tiki nha: https://tinyurl.com/y86e39w6
Ai muốn đọc các bài viết trên blog của chị Nguyễn Phi Vân thì cũng cứ nhắn tin - mình gửi liền nha.


Tuesday, March 15, 2022

Đừng sợ mình sai, đừng tin mình đúng - Night fly

 Chỉ 1 từ: NON!

Đáng lẽ ra phải nghe cái tiêu đề đã đoán ra rồi chứ. Thế mà vẫn tốn tiền mua - chỉ vì nghĩ nó khá "deep". Đọc xong thì thấy nội dung non y chang cái tiêu đề.

Giữa tiêu đề và nội dung quả thật chả thấy liên quan gì tới nhau!

Nói chung để viết kiểu tản văn này thì cho dù là Thạc sĩ Tâm lý học cũng cần phải trải nghiệm và học tập ngôn ngữ nhiều hơn nữa.

Những khúc đầu của cuốn sách có một vài khúc hay. Ví dụ như: " Chuyện cái nhọt". Quả thực đọc đoản này rất xúc động. Có lẽ là do mình đồng cảm. Cũng có một thời mình y chang như vậy. Không thích nhờ vả ai. Thích học tập nữ cường. Thích độc lập. Thực ra là suy nghĩ ấy không sai. Về sau nhận ra là không cần thiết. Trong sách, bạn ấy bị nhọt ở chân đau tới mức không đứng dậy để đi lấy nước được. Bạn ý đã chọn giải pháp là chịu khát tới tận giờ ra về. Thậm chí tới lúc đó, cũng vẫn không đứng lên nổi. Lúc đó những người đồng nghiệp xung quanh vội vàng chạy lại đỡ, một người chị còn mắng: " Ngu ngốc!". Quả thực là Ngu ngốc mà! Không phải tự nhiên mà con người phải sống nương tựa vào nhau. Không phải tự nhiên mà cô đơn mới là cảm giác làm mất kết nối nhất! Câu nói của mẹ tác giả cực hay: " Làm người, dám ăn thì mới dám cho. Nếu bản thân mình không dám ăn của người khác thì làm sao dám mời ai". Đúng thế! Học cách cho đi - cũng phải biết cách để nhận lại. 

Đoản " Nhìn thấy mình đẹp, nghĩa là đẹp"  - vốn là châm ngôn sống lâu nay của mình và tụi bạn thân. Giống kiểu người ta bảo: Ngưu tầm ngưu ấy! Tự tin vào chính mình và sống vì bản thân mình - miễn điều đó không ảnh hưởng tới ai. Bảo sao tụi mình lúc nào cũng vui vẻ phơi phới!

 Những khúc sau thì chán hẳn. Làm mình đọc lướt lướt đại khái chứ chả cảm nhận thấy gì nữa. Một vài điểm giáo điều và tự mâu thuẫn với bên trên. 

Nên xếp loại cuốn này 3 sao thôi! May mà chỉ có 200 trang!


Link Tiki cho ai đó cố chấp muốn mua về đọc thử: Ah - Tiki đã hết bán! He he...