Có lẽ, sau quyển "Nếu biết trăm năm là hữu hạn" thì quyển này là cuốn sách mà đọc phần nào cũng thấy rưng rưng.
Những câu chuyện góc nhỏ Sài Gòn thấm đẫm tình cảm bao la mà hào sảng đặc trưng của dân Nam bộ. Ai đã từng tới Sài Gòn rồi, từng lang thang qua các cung đường có lẽ càng thấu hiểu cái tinh thần ấy.
Tôi đã từng tới Sài Gòn lần đầu cách đây hơn 10 năm. Rồi quay trở lại cách đây 3 năm. Lần đầu để lại ấn tượng vô cùng sâu đậm. Đến mức mà sau chuyến đi về kể cho bạn đồng nghiệp - cũng mới đi Sài Gòn cách đấy mấy tháng - bạn phải nói rằng: " Sài Gòn còn nhiều kỉ niệm đẹp mà cậu còn phải kể mãi". Đúng là như thế!
Tôi nhớ cách mà cảnh sát giao thông đứng chờ bắt người không rõ luật - đi lên cầu vượt mà chỉ dành cho xe ô tô. Không như Hà Nội là sẽ lao ra giữa đường đuổi theo xe. Ở đây, họ đứng yên ở ngã ba chờ, dân sợ quay đầu xe thì thôi, ai cứ đi tới mới bắt. Rồi thậm chí có người dân nhà bên đường chạy ra cổng chỉ để dặn chúng tôi chú ý cảnh sát đang đứng chờ đằng trước. Thấy lòng cảm động mãi không quên.
Rồi nhớ dịch vụ của nhà hàng cực kì tận tình: anh trông xe mang ô ra tận cửa taxi đón khách, em phục vụ bàn đứng chờ để thay đá trong ly nước của khách, những điểm nước miễn phí... Với người sống ở miền Bắc suốt từ bé tới lớn, những cung cách phục vụ ấy tưởng chừng như cao xa quá đỗi.
Cũng hiểu tại sao ở Hn này mọi người hay nói: " Đã sống ở Sài Gòn rồi là không muốn quay trở ra Bắc nữa."
Những chuyện nhỏ Sài Gòn của Đàm Hà Phú cứ đánh thức những ấn tượng khó quên về Sài Gòn trong tâm hồn mình. Chợt lại mong được quay trở lại nơi ấy!
No comments:
Post a Comment