Tuesday, March 12, 2019

Ta ba lô trên đất Á - Rosie Nguyễn - Nhớ về những ngày cũng được " ta ba lô"


Tôi đọc cuốn sách này khi hộ chiếu của tôi đã được đóng dấu của 2 nước khu vực Đông Nam Á. 
Nhưng vẫn thấy tiếc rằng: giá như mình biết đọc cuốn này sớm hơn! Và quyển này tôi đọc được là bản cập nhật bổ sung thêm chương nói về Lào. Thật tình đó lại là chương tôi cảm động nhất.
Cuốn sách là tập hợp những lịch sử và kiến thức du lịch bụi cho các nước khu vực Asean - chủ yếu dành cho phái nữ độc hành. Có những thông tin so với bây giờ không còn là  mới mẻ. Nhưng với những ai đang chập chững bước chân vào con đường " ta ba lô nơi xứ ngoại" thì rất - rất nên tham khảo.
Có một điều này mà chị Rosie Nguyễn đã nói rất đúng. " Qua các chuyến di, tôi nghiệm ra rằng khi đến một địa điểm nào đó mà không có kiến thức nền chuẩn bị, thì tôi đều mù mờ và không có cảm xúc gì đặc biệt." Đây là điều tôi cực kì tâm đắc và rút ra sau chuyến đi Singapore 8 ngày của mình. Trong khi các bạn tôi chỉ chụp ảnh check in ở ngoài bảo tàng quốc gia, tôi bỏ ra 16 Đô la Sing để vào tham quan. Số tiền này mới chỉ là tham quan level 1 và 2 - vì lúc tôi đến bảo tàng đã là chiều muộn và bảo tàng đóng cửa lúc 18h tối. Dù tiếng Anh không tốt đến mức có thể hiểu toàn bộ, nhưng chí ít đã giúp tôi hiểu sơ lược về lịch sử hình thành đất nước Singapore. Và hiểu rõ những tên đường, ga điện ngầm hay trung tâm tài chính. Tự nhiên, Singapore trở nên thân quen và gần gũi xiết bao. Chứ tôi đảm bảo, ai không hiểu về lịch sử và văn hóa Singapore, chắc chắn sau lúc choáng ngợp ban đầu vì vẻ hiện đại và hào nhoáng của các trung tâm và cửa hàng đồ hiệu, thì sẽ cảm thấy nhàm chán và khô cứng. Vì nói thật, thiên nhiên của Sing thua xa cảnh tự nhiên của Việt Nam. Và đa số là chúng ta không đủ giàu để mua sắm hàng hiệu suốt cả 7 ngày trong tuần.
Tôi mãi không quên được cảm xúc khi đứng ở Marina Bay Sand , nhìn về phía trung tâm Raffels lúc mặt trời đang lặn xuống và ao ước được trở thành 1 phần nhỏ bé của trung tâm tài chính lớn ấy. Dù đã làm gần 1o năm trong ngành ngân hàng, nhưng tôi tin chắc rằng trình độ lúc ấy của mình không bao giờ có cửa để đến được đây - nếu như tôi không biết đường tự nâng cao trình độ cho cập nhật với thế giới. 

Và nếu như với tác giả bị giữ lại ở Chagi, thì chúng tôi cũng có trải nghiệm bị túm lại khi nhập cảnh từ Malaixia về Singapore tại cửa khẩu Johor. Ha ha... Chả phải tôi gây gì cho cảnh sát nghi ngờ, mà vì xe đến lúc nửa đêm nên họ thường túm bất chợt ai đó lại để kiểm tra toàn diện. Và tôi xui xẻo vì lúc họ gọi điện check thì bà chị gái ngủ tắt chuông điện thoại nên không nghe được. 
Giống như khi chị Rosie ở Lào, trong rủi ro bị cướp túi thì gặp được những người bạn tốt. Vụ bị giữ lại ở Johor làm chúng tôi được gặp một gia đình người Malai tốt bụng - đang tự lái xe đêm để sáng hôm sau làm việc ở Sing đã cho đi nhờ xe về gần tới nhà. Một chiếc xe 9 chỗ được tháo hết ghế và trải thảm dưới sàn cho các bạn nhỏ ngủ. Khi chúng tôi lên xe thì các bạn lục tục ngồi dậy để chừa chỗ ngồi cho chúng tôi. Quả thật, không gặp được gia đình tốt bụng ấy thì chúng tôi hoặc phải chờ tới sáng khi tàu điện hoạt động - hoặc chấp nhận giá taxi cắt cổ để về được nhà lúc 1h sáng. Và vui mừng thông báo là giá taxi ở Sing bình thường đắt gấp 3, đêm hôm thì càng được nhân hệ số đặc biệt. 
Tôi không quên được cảm giác ghen tị đến buồn lòng, khi nhìn các bạn cấp 2 cấp 3 của Sing - tay cầm hộ chiếu đỏ được xuất nhập cảnh làn riêng nhanh chóng. Chợt thương vô cùng các bạn nhỏ nhà mình, bao giờ có đủ tự tin để đi lại và du lịch như thể " đi siêu thị" ấy? Khi mà chúng tôi dù đã tốt nghiệp Đại học gần 10 năm, lần đầu ra nước ngoài mà người nhà vẫn lo lắng nơm nớp. " Sợ con bé lơ ngơ bị bắt cóc". 

Và giờ đến lúc tôi giải thích tại sao chương về Lào lại làm tôi cảm động nhất. Không chỉ bởi vì hành trình du lịch của 2 mẹ con giúp gần gũi và hiểu nhau hơn. Không chỉ bởi người dân Lào thân thiện và tốt bụng - đoạn này làm tôi nhớ tới người bạn Lào học cùng lớp đại học của tôi. Không chỉ bởi rủi ro mà tác giả gặp làm tôi thương xót. Mà trên tất cả là điều tác giả đã cảm nhận được. Giống như câu hát hot năm 2018 vừa rồi của Sobin Hoàng Sơn : " Đi thật xa để trở về." Sau cùng, đi xa để biết trân trọng và yêu thương hơn người thân và đất nước mình.
Cuốn sách của tác giả làm tôi càng quyết tâm hơn để có thể được đóng thêm nhiều con dấu của các nước khác lên hộ chiếu. Rồi dần dần, Lào, Campuchia, Thái Lan, Myanmar... sẽ được " ta ba lô" dắt con trai và gia đình khám phá cho bằng hết.

Friday, March 8, 2019

Huyền thuật và các Đạo sĩ Tây Tạng - Alexandra David Neel

Một góc nhỏ về Tây Tạng.
Đã từng nghe qua và xem qua khá nhiều phim ảnh dạng " hư cấu" về các huyền thuật của đạo sĩ Tây Tạng.
Những điều trong cuốn sách này nói thật sự thấy khó có thể chứng thực nếu không tận mắt chứng kiến. Mà với con mắt của khoa học tiến bộ ngày nay, thì tận mắt chứng kiến cũng chưa chắc đã là thật.
Có một vài điều nhỏ mà tôi có thể chứng thực. Đó là kiểu như hỏa tam muội. Tôi đã từng được hướng dẫn ngồi thiền định sau khi khai mở luân xa và thu hút năng lượng vũ trụ. Quả thật, thời gian chăm chỉ thiền định ấy giúp cơ thể tôi ấm nóng lên. Hai lòng bàn tay lúc nào cũng ấm sực. Đôi lúc tập trung thì còn nóng như than - đó là nhận định của cô tôi - khi tôi đặt tay giúp cô bớt đau nhức vai.
Nói chung tổng thể là quyển sách này rất rất ổn. Cung cấp một cái nhìn đa chiều khác về bức màn huyền bí của Tây Tạng. Không sa đà vào sự mê muội những điều dị thường. Không thành kiến cố chấp với những điều khác lạ.

Thursday, March 7, 2019

Cảm ơn vì đến trễ - Thomas L.Friedman




Đáng lẽ chỉ 4 * thôi vì độ dài dòng của phần sau quyển sách. 
Tôi là người khá mê công nghệ và thích thử những cái mới, nên phần đầu về sự phát triển CNTT và định luật Moore làm tôi cực kì thích thú. Thử tượng tượng xem, vào năm 2002 - năm tôi đỗ đại học, nhà tôi mới lắp điện thoại bàn. Thế mà bây giờ - năm 2018, VN gần như hoàn toàn mua được luôn các thiết bị công nghệ mới nhất vừa được chào hàng ở Mỹ. Đương nhiên là sở hữu thiết bị thôi - chứ để sử dụng được hết tính năng thì còn khuya - vì nền tảng hạ tầng còn kém lắm.
Phần sau cuốn sách là nói về giải pháp để con người tìm cách bắt kịp với tốc độ phát triển theo cấp số nhân của công nghệ. Một vài điểm rất hay. Vd như: giải pháp học online mà chủ lao động giúp người lao động học tập để vào được công ty, như xây dựng các cộng đồng với tính hỗ trợ và tôn trọng đạo đức chữ tín. 
Với sự hiểu biết không thấu đáo và hoàn toàn dễ bị dẫn dắt, tôi đã nghe xung quanh quá nhiều điều không đúng về việc sử dụng công nghệ cũng như định kiến trong xã hội. Cuốn sách này giúp tôi có một cách nhìn chính xác và hoàn thiện hơn. Đúng là ta không thể đảo ngược được tiến trình xã hội. Tôi quyế định là muốn con nhanh nhạy với công nghệ, với lập trình ... thì không thể tách con khỏi điện thoại và máy tính. Nhiều phụ huynh muốn con giỏi, nhưng lại cứ nhớ tiếc thời thơ ấu nghịch đất nghịch cát thơ thẩn của mình khi xưa. Nhìn kĩ lại thì đó là điều không hợp lý. 
Quyển sách này tôi còn phải mở lại nhiều lần, để đọc lại những hướng dẫn cũng như những phần mềm công nghệ mới - mà thực ra là cũ với Mỹ - vì từ hồi 2016 rồi mà. Nhưng vẫn là mới đối với VN - nơi còn đang được tính vào Thế giới hỗn loạn.

Sài Gòn bao nhớ - Đàm Hà Phú



Có lẽ, sau quyển "Nếu biết trăm năm là hữu hạn" thì quyển này là cuốn sách mà đọc phần nào cũng thấy rưng rưng.
Những câu chuyện góc nhỏ Sài Gòn thấm đẫm tình cảm bao la mà hào sảng đặc trưng của dân Nam bộ. Ai đã từng tới Sài Gòn rồi, từng lang thang qua các cung đường có lẽ càng thấu hiểu cái tinh thần ấy.
Tôi đã từng tới Sài Gòn lần đầu cách đây hơn 10 năm. Rồi quay trở lại cách đây 3 năm. Lần đầu để lại ấn tượng vô cùng sâu đậm. Đến mức mà sau chuyến đi về kể cho bạn đồng nghiệp - cũng mới đi Sài Gòn cách đấy mấy tháng - bạn phải nói rằng: " Sài Gòn còn nhiều kỉ niệm đẹp mà cậu còn phải kể mãi". Đúng là như thế!
Tôi nhớ cách mà cảnh sát giao thông đứng chờ bắt người không rõ luật - đi lên cầu vượt mà chỉ dành cho xe ô tô. Không như Hà Nội là sẽ lao ra giữa đường đuổi theo xe. Ở đây, họ đứng yên ở ngã ba chờ, dân sợ quay đầu xe thì thôi, ai cứ đi tới mới bắt. Rồi thậm chí có người dân nhà bên đường chạy ra cổng chỉ để dặn chúng tôi chú ý cảnh sát đang đứng chờ đằng trước. Thấy lòng cảm động mãi không quên.
Rồi nhớ dịch vụ của nhà hàng cực kì tận tình: anh trông xe mang ô ra tận cửa taxi đón khách, em phục vụ bàn đứng chờ để thay đá trong ly nước của khách, những điểm nước miễn phí... Với người sống ở miền Bắc suốt từ bé tới lớn, những cung cách phục vụ ấy tưởng chừng như cao xa quá đỗi.
Cũng hiểu tại sao ở Hn này mọi người hay nói: " Đã sống ở Sài Gòn rồi là không muốn quay trở ra Bắc nữa."
Những chuyện nhỏ Sài Gòn của Đàm Hà Phú cứ đánh thức những ấn tượng khó quên về Sài Gòn trong tâm hồn mình. Chợt lại mong được quay trở lại nơi ấy!