Saturday, June 24, 2017

I have a dream

Đêm qua tôi có một giấc mơ.
Phải nói thật là bình thường tôi rất ít mơ. Mà mỗi lần mơ thấy ai đó là 1 lần tạm biệt mãi mãi. Cho nên lần này tỉnh dậy cũng cảm thấy hoang mang mà không dám gọi hỏi ai.
Một lần mơ thấy anh Cương nhà chú Biên - nội dung chi tiết thì chả nhớ tí gì. Lúc ngủ dậy chỉ cảm thấy thắc mắc vô kể. Vì 2 anh em lâu lắm rồi không gặp - nhất là kể từ hồi chú chuyển về quê. Và rồi hôm sau nghe tin anh ấy mất vì cảm lạnh ở nơi xa.
Lần 2 là mơ thấy Tặng. Nhớ hồi lên nhà mình mà 2 chị em cầm chổi đuổi đánh nhau. M đuổi nó chạy ra khỏi nhà rồi khóa cửa lại. Hồi sau tự dưng thấy lục cục trên tầng. Hóa ra nó bám vào rễ cây trên tường để leo lên tầng 2. Và hoạt cảnh đổi ngược lại: Nó cầm chổi đuổi mình chạy trối chết ra khỏi nhà và khóa cửa lại. Sau ngày mơ thấy thì nghe điện thoại bố báo Tặng mất do trượt chân khi đi vệ sinh đêm. Lúc ấy m đang bầu bí, ko về được. Chỉ biết ngồi khóc và nhớ!
Hôm qua tự dưng lại mơ thấy cậu bạn thân hồi cấp 3. Thật tình là cả đời chả bao giờ tự dưng nhớ đến ai cả. Đôi lúc có nhớ thì chỉ là nhớ những kỉ niệm hồi đi học. Tính bản thân mình rất buồn cười: chả nhớ ai, chỉ nhớ sự kiện. Thế có gọi là lạnh quá ko nhỉ? Mơ thấy lớp đi đâu đó mà đi đò qua sông Đà. Giống như là đi tình nguyện ý vì mình mang theo đủ loại túi lớn túi nhỏ. Vẫn giống như hồi đi học, bạn ấy chăm sóc m rất kĩ. Túi giành xách hết. Thế mà lúc xuống đò thì không thấy đâu cả. Mà đò này lạ cơ. Cả một đám đò đều tụ chung vào bến. Bà con lên đò rồi nhảy từ đò này sang đò khác để san lượt khách mỗi đò đỡ đông quá! Mấy bạn lớp mình đều dắt nhau tới đò đỗ xa nhất rồi mà vẫn ko thấy bạn ấy đâu.
Chợt nhớ lại Trung thu năm ấy đi tình nguyện. Hòa Bình mưa to chưa từng thấy. Khắp nơi nước dâng. Cả con đường Thịnh Lang nước tràn cả vào nhà mặt đường. Thế mà trong tình cảnh ấy mình không bị ướt tí nào. Trong khi đó các bạn khác bạn nào cũng bị nhào vào nước. Thu Thuận đi với Mai te trươt bánh rơi xuống lòng đường, áo mưa phềnh lên làm nó cứ chới với kêu cứu loạn xạ. Thúy mỡ bị Điệp cho quả hạ cánh xuống mương - dã man nhất!
Nhìn lại cũng hơn chục năm rồi!
Mong rằng bạn ấy bình an.

No comments:

Post a Comment