Saturday, June 24, 2017

Du lịch - ngoài check in địa điểm thì còn gì để bạn lưu luyến vùng đất đã đặt chân đến?

Cảm xúc đến khi vừa đọc một status của một bạn "phượt thủ" trên group phuot.com. Chợt nhận ra chính là cảm giác của m khi tham quan Bảo tàng quốc gia Singapore.
Bạn ấy đã viết rằng:" Tôi đã đi được 61 tỉnh ở Việt Nam và 1 nước bạn Mã Lai. Tôi thỉnh thoảng vẫn tự hào về điều đó – dù quanh tôi đầy những người bạn thậm chí đã đi gần hết châu Á, hết Châu Âu, sang cả Phi và Mỹ..
Hơn 3 năm, 61 tỉnh và số tiền tiêu trung bình hơn 40% tổng thu nhập của một năm – so với những bà bạn là mẹ bỉm sữa và thậm chí còn chưa ra hết miền Bắc – thì cũng đáng kể ấy chứ?
Và tôi vẫn tự mãn với thành tích ấy cho tới hôm qua và hôm kia."
Tôi cũng từng như vậy! 
Cho đến khi tôi quyết định bỏ tiền để tham quan bảo tàng Quốc gia Singapore - một quyết định khác với bản thân tôi khi luôn chỉ thích chụp ảnh check in các địa điểm.
Một trong những điều choáng ngợp nhất của tôi khi đặt chân tới Sing là lúc trồi lên khỏi MRT tại ga Raffel - trung tâm tài chính của Đông Nam Á. Đúng vào giờ tan tầm - khoảng 3-4h chiều gì đó. Từng đoàn người nhanh nhẹn - mà không phải là vội vã  - theo đúng làn đổ xuống ga điện ngầm. Đủ loại thời trang, đủ loại sắc tộc. Tôi choáng. Tôi cảm nhận được một môi trường quốc tế thực sự. Tinh anh của giới tài chính là đây. Một nhân viên kiểm soát sàn của một ngân hàng ở VN quả thực là quá nhỏ bé. Nhưng địa danh Raffel hoàn toàn không được chú ý của tôi.
Và khi tham quan bảo tàng Quốc gia Singapore thì cái tên này hiện ra rõ nét và ghi đậm vào tâm trí.
Đây là trích từ wiki: "  Lịch sử hiện đại của Singapore bắt đầu từ năm 1819 khi một người Anh tên là Stamford Raffles thiết lập một bến cảng của Anh Quốc trên đảo... Stamford Raffles đến Singapore vào ngày 28 tháng 1 năm 1819 và nhanh chóng nhận ra đảo là một sự lựa chọn đương nhiên để thiết lập bến cảng mới. Đảo nằm đầu nam của bán đảo Mã Lai, gần eo biển Malacca, và sở hữu một cảng nước sâu tự nhiên, có các nguồn cung nước ngọt, và gỗ để tu bổ tàu." 
Không phải tự nhiên mà khu trung tâm tài chính lại được đặt tên là Raffel đúng không?
Mặt trời lặn sau Raffle
Bỗng nhiên chợt nhận ra là mình gần như chả có ấn tượng gì về bảo tàng ở Việt Nam cả!
Tôi có niềm tin mãnh liệt rằng, chỉ khi du lịch đi kèm với văn hóa và lịch sử thì mới có thể lâu bền trong tâm trí.
Hiểu rõ hơn về ý nghĩa của tượng đài này ở cổng Raffel


I have a dream

Đêm qua tôi có một giấc mơ.
Phải nói thật là bình thường tôi rất ít mơ. Mà mỗi lần mơ thấy ai đó là 1 lần tạm biệt mãi mãi. Cho nên lần này tỉnh dậy cũng cảm thấy hoang mang mà không dám gọi hỏi ai.
Một lần mơ thấy anh Cương nhà chú Biên - nội dung chi tiết thì chả nhớ tí gì. Lúc ngủ dậy chỉ cảm thấy thắc mắc vô kể. Vì 2 anh em lâu lắm rồi không gặp - nhất là kể từ hồi chú chuyển về quê. Và rồi hôm sau nghe tin anh ấy mất vì cảm lạnh ở nơi xa.
Lần 2 là mơ thấy Tặng. Nhớ hồi lên nhà mình mà 2 chị em cầm chổi đuổi đánh nhau. M đuổi nó chạy ra khỏi nhà rồi khóa cửa lại. Hồi sau tự dưng thấy lục cục trên tầng. Hóa ra nó bám vào rễ cây trên tường để leo lên tầng 2. Và hoạt cảnh đổi ngược lại: Nó cầm chổi đuổi mình chạy trối chết ra khỏi nhà và khóa cửa lại. Sau ngày mơ thấy thì nghe điện thoại bố báo Tặng mất do trượt chân khi đi vệ sinh đêm. Lúc ấy m đang bầu bí, ko về được. Chỉ biết ngồi khóc và nhớ!
Hôm qua tự dưng lại mơ thấy cậu bạn thân hồi cấp 3. Thật tình là cả đời chả bao giờ tự dưng nhớ đến ai cả. Đôi lúc có nhớ thì chỉ là nhớ những kỉ niệm hồi đi học. Tính bản thân mình rất buồn cười: chả nhớ ai, chỉ nhớ sự kiện. Thế có gọi là lạnh quá ko nhỉ? Mơ thấy lớp đi đâu đó mà đi đò qua sông Đà. Giống như là đi tình nguyện ý vì mình mang theo đủ loại túi lớn túi nhỏ. Vẫn giống như hồi đi học, bạn ấy chăm sóc m rất kĩ. Túi giành xách hết. Thế mà lúc xuống đò thì không thấy đâu cả. Mà đò này lạ cơ. Cả một đám đò đều tụ chung vào bến. Bà con lên đò rồi nhảy từ đò này sang đò khác để san lượt khách mỗi đò đỡ đông quá! Mấy bạn lớp mình đều dắt nhau tới đò đỗ xa nhất rồi mà vẫn ko thấy bạn ấy đâu.
Chợt nhớ lại Trung thu năm ấy đi tình nguyện. Hòa Bình mưa to chưa từng thấy. Khắp nơi nước dâng. Cả con đường Thịnh Lang nước tràn cả vào nhà mặt đường. Thế mà trong tình cảnh ấy mình không bị ướt tí nào. Trong khi đó các bạn khác bạn nào cũng bị nhào vào nước. Thu Thuận đi với Mai te trươt bánh rơi xuống lòng đường, áo mưa phềnh lên làm nó cứ chới với kêu cứu loạn xạ. Thúy mỡ bị Điệp cho quả hạ cánh xuống mương - dã man nhất!
Nhìn lại cũng hơn chục năm rồi!
Mong rằng bạn ấy bình an.