Tôi viết cảm nhận này khi tôi còn chưa đọc xong hết cuốn sách. Chính xác là đã đọc được 3/4. Chỉ một từ: Tuyệt!
Tôi thích đi du lịch. Cách đi của tôi cũng thực sự rất khác với những người bạn đồng hành. Khi người ta rủ nhau đi thăm di tích, các điểm danh lam thắng cảnh nổi tiếng, tôi cũng thích đi. Nhưng bên cạnh đó, tôi còn thích hơn nữa nếu biết được lịch sử của nơi đó, biết được cách sống đặc trưng của dân cư trong vùng, ăn được quán ăn nổi tiếng với dân địa phương... Đó là lý do tại sao máy ảnh của tôi khi đi Sing hầu như toàn chụp cảnh - thậm chí là những góc rất vu vơ không ai để ý.
Do vậy, Phương Mai hấp dẫn tôi từ quyển 1: Tôi là một con lừa. Hành trình đi qua các nước của chị ý làm tôi mê mẩn. Nhưng tới quyển 2 này thì tôi ghen tị thật sự. Sao mà con đường Hồi giáo của chị ấy hấp dẫn thế? Sao mà chị ấy tháo vát và dũng cảm thế? Sao mà ... Hu hu... Bao giờ ta dám trải nghiệm như vậy?
Tôi thích cách chị Phương Mai chia sẻ trong sách của mình. Với những ai đi nhiều biết rộng, không cần tỏ ra thì các nói, cách chia sẻ cũng toát ra sự hiểu biết và hấp dẫn ghê gớm. Tôi tin là để viết được cuốn sách này, không chỉ bỏ thời gian để đi - mà chị PM cũng mất nhiều thời gian để đọc và tìm hiểu về văn hóa mỗi quốc gia mà chị đặt chân đến.
Đọc những dòng chữ, xem những bức ảnh của cuốn sách, tôi lại thấy như con phố Little Arab, Little India bên Singapore như hiện rõ trong tâm trí mình.
Với những kẻ mới đi như tôi, những điều khác lạ ở một nền văn hóa khác biệt luôn có sức hấp dẫn ghê gớm. Nhất là sống ở miền Bắc Việt Nam, đa số những người quanh tôi đều vô thần. Do vậy, Hồi giáo với tấm khăn đen che mặt như một thế giới bí ẩn có cảm giác xa xôi diệu vợi. Chưa có một quyển sách nào mang thế giới ấy đến một cách rõ nét như vậy cho tôi.
Tất nhiên, những câu chuyện kể trong sách ít nhiều mang đậm nét cảm nhận và qua con mắt của cá nhân tác giả, nhưng những kinh nghiệm thì hoàn toàn rất thật.
Tôi ấn tượng với một đoạn văn trong sách: " Tôi khóc vì thấy mình chẳng có một tín ngưỡng để làm nơi bấu víu: dù đứng trong trung tâm linh thiêng hội tụ tổ tiên của ba tôn giáo tồn tại hơn 3000 năm với hơn bốn tỉ tín đồ mà phải cầu cứu đến bạo lục của kẻ chiếm đóng để cứu rỗi những quyền tưởng chừng như cơ bản nhất của con người." - Đó là những dòng Phương Mai viết về cảm xúc khi thăm Thánh đường Machpela - Palestine. Điều này làm tôi nhớ đến câu nói của một cô bạn đang trông trẻ cho một gia đình nước ngoài: " Không theo tôn giáo nào thì chúng mày lấy tiêu chuẩn đạo đức nào để giáo dục con cái?" - Đến giờ câu trả lời vẫn mông lung trong tôi.
Thế thôi. Quyển sách mang lại cho tôi cực nhiều suy ngẫm và ước vọng muốn viết hết cả ra. Nhưng vẫn nên để các bạn có những trải nghiệm của riêng mình. Xin gửi những hình ảnh về các thánh đường và nhà thờ mà tôi đã đi ngang qua ở Sing - chưa vào tận nơi nên không dám để từ ghé thăm như tác giả Phương Mai được.
 |
In Little India - đúng vào dịp Lễ hội Ánh sáng |
 |
In Little Arab - Nơi một mình lang thang đã tự tìm ra |
 |
Một Nhà thờ nhìn thấy khi ngồi vô định trên xe bus. |
Mong rằng kết được nhiều bạn có máu viễn du như mình!