Tuesday, December 20, 2016

Singapore ký sự - part 1 - 26/10/2016 In Singapore Changi International Airport


Tôi học hỏi Tony - quyết tâm xách giỏ bước vào thế giới rộng lớn để uống cà phê. Và địa điểm đầu tiên được lựa chọn là Singapore.
Thú thực, hồi đầu nghe mấy bài báo oánh vì Sing không cho nữ Việt Nam nhập cảnh đâm ra lại không có cảm tình. Đi rồi mới biết là đầu óc quá thiển cận. Cứ ngồi trong ao làng VN mà tưởng thế giới ai cũng như mình. Phải đi, phải tự trải nghiệm mới biết.
Phải nói thật là bản thân tôi đã vô cùng xúc động khi đặt chân vào khu vực bay quốc tế. Thông cảm, em nó mới đặt chân ra khỏi Việt Nam mới chưa quá bán kính 3km, nhân một lần đi Lào Cai chơi mới được đi đường lậu bước chân sang Trung Quốc. Mở ngoặc cho những ai chưa hiểu đi đường lậu là như thế nào: Là bạn được sang nước ngoài nhưng không phải xin giấy phép hay visa chi hết. Chỉ chìa chứng minh thư là okie. Và phải về nước trước 17h chiều. Muộn quá thì làm sao sống sót đến sáng hôm sau thì tùy. Đường này vẫn thuộc quản lý của biên phòng 2 nước chứ không phải chạy chui băng rừng vượt núi đâu nhé. Đóng ngoặc.
Một chiếc cốc thủy tinh của hãng hàng không Vietnam airline lung linh trong nắng trên bầu trời cao.
Ấn tượng đầu tiên ở sân bay Changi là sự đa dạng về văn hóa, con người và thương mại. Trong ảnh của bốn cô nàng chủ yếu tôi muốn khoe đăng sau là một máy bay của China airline. Trên đường băng ở Changi, luôn có nhiều hãng hàng không khác nhau chờ cất cánh.


Sảnh của Changi rộng, xanh và cực kỳ sạch sẽ. Mọi thứ đều như lau như li và bóng lộn.
Ở cửa chờ nhập cảnh.
Một bức tường xanh thực sự nằm trong lòng sân bay Changi
Trong sảnh chờ làm thủ tục nhập cảnh, có bày những bàn dài với những bản khắc nổi để giải trí trong lúc chờ. Mà sự thực là cũng chẳng phải chờ lâu lắm! Nếu bạn là người có quốc tịch Sing thì thậm chí có cửa riêng với thủ tục bằng máy tự động - Hic, ghen tị với người ta quá!
Cô bạn đồng hành nhanh tay làm thử một tác phẩm

Và đây là tác phẩm trong vòng 30s của cô ấy!
Không hổ danh là một trong những sân bay hiện đại nhất thế giới, Changi có hệ thống biển báo và hướng dẫn dễ nhìn và cực kỳ dễ hiểu với 3 thứ tiếng. Kể cả người bập bẹ tiếng Anh như tôi cũng hoàn toàn có thể hiểu được.
Biển báo chỉ hướng ra xe bus, điện ngầm đều dễ nhìn thấy như thế này.
Vì nhanh chóng muốn đi chơi Sing mà chúng tôi không mất nhiều thời gian tham quan sân bay nữa. Nghe các bạn khác miêu tả thì riêng sân bay Changi cũng xứng đáng là điểm tham quan du lịch rồi! Hẹn hôm về có thời gian để khám phá kỹ hơn nhé!

Thông tin kỹ hơn về sân bay Changi có thể xem ở link này trên wiki nhé: https://vi.wikipedia.org/wiki/S%C3%A2n_bay_Changi_Singapore


Con đường Hồi giáo - Nguyễn Phương Mai

Tôi viết cảm nhận này khi tôi còn chưa đọc xong hết cuốn sách. Chính xác là đã đọc được 3/4. Chỉ một từ: Tuyệt!
Tôi thích đi du lịch. Cách đi của tôi cũng thực sự rất khác với những người bạn đồng hành. Khi người ta rủ nhau đi thăm di tích, các điểm danh lam thắng cảnh nổi tiếng, tôi cũng thích đi. Nhưng bên cạnh đó, tôi còn thích hơn nữa nếu biết được lịch sử của nơi đó, biết được cách sống đặc trưng của dân cư trong vùng, ăn được quán ăn nổi tiếng với dân địa phương... Đó là lý do tại sao máy ảnh của tôi khi đi Sing hầu như toàn chụp cảnh - thậm chí là những góc rất vu vơ không ai để ý.
Do vậy, Phương Mai hấp dẫn tôi từ quyển 1: Tôi là một con lừa. Hành trình đi qua các nước của chị ý làm tôi mê mẩn. Nhưng tới quyển 2 này thì tôi ghen tị thật sự. Sao mà con đường Hồi giáo của chị ấy hấp dẫn thế? Sao mà chị ấy tháo vát và dũng cảm thế? Sao mà ... Hu hu... Bao giờ ta dám trải nghiệm như vậy?
Tôi thích cách chị Phương Mai chia sẻ trong sách của mình. Với những ai đi nhiều biết rộng, không cần tỏ ra thì các nói, cách chia sẻ cũng toát ra sự hiểu biết và hấp dẫn ghê gớm. Tôi tin là để viết được cuốn sách này, không chỉ bỏ thời gian để đi - mà chị PM cũng mất nhiều thời gian để đọc và tìm hiểu về văn hóa mỗi quốc gia mà chị đặt chân đến.
Đọc những dòng chữ, xem những bức ảnh của cuốn sách, tôi lại thấy như con phố Little Arab, Little India bên Singapore như hiện rõ trong tâm trí mình.
Với những kẻ mới đi như tôi, những điều khác lạ ở một nền văn hóa khác biệt luôn có sức hấp dẫn ghê gớm. Nhất là sống ở miền Bắc Việt Nam, đa số những người quanh tôi đều vô thần. Do vậy, Hồi giáo với tấm khăn đen che mặt như một thế giới bí ẩn có cảm giác xa xôi diệu vợi. Chưa có một quyển sách nào mang thế giới ấy đến một cách rõ nét như vậy cho tôi.
Tất nhiên, những câu chuyện kể trong sách ít nhiều mang đậm nét cảm nhận và qua con mắt của cá nhân tác giả, nhưng những kinh nghiệm thì hoàn toàn rất thật.
Tôi ấn tượng với một đoạn văn trong sách: " Tôi khóc vì thấy mình chẳng có một tín ngưỡng để làm nơi bấu víu: dù đứng trong trung tâm linh thiêng hội tụ tổ tiên của ba tôn giáo tồn tại hơn 3000 năm với hơn bốn tỉ tín đồ mà phải cầu cứu đến bạo lục của kẻ chiếm đóng để cứu rỗi những quyền tưởng chừng như cơ bản nhất của con người." - Đó là những dòng Phương Mai viết về cảm xúc khi thăm Thánh đường Machpela - Palestine. Điều này làm tôi nhớ đến câu nói của một cô bạn đang trông trẻ cho một gia đình nước ngoài: " Không theo tôn giáo nào thì chúng mày lấy tiêu chuẩn đạo đức nào để giáo dục con cái?" - Đến giờ câu trả lời vẫn mông lung trong tôi.
Thế thôi. Quyển sách mang lại cho tôi cực nhiều suy ngẫm và ước vọng muốn viết hết cả ra. Nhưng vẫn nên để các bạn có những trải nghiệm của riêng mình. Xin gửi những hình ảnh về các thánh đường và nhà thờ mà tôi đã đi ngang qua ở Sing - chưa vào tận nơi nên không dám để từ ghé thăm như tác giả Phương Mai được.
In Little India - đúng vào dịp Lễ hội Ánh sáng

In Little Arab - Nơi một mình lang thang đã tự tìm ra
Một Nhà thờ nhìn thấy khi ngồi vô định trên xe bus.
Mong rằng kết được nhiều bạn có máu viễn du như mình!

Thursday, December 1, 2016

Lá thư hè - Alphose Daudet


Một tác phẩm kinh điển!
Hơi thở nước Pháp thẫm đẫm qua từng câu chữ.
Ngày bé, mình đã biết đến tác phẩm này với tên:" Những lá thư gửi từ cối xay gió". Và bây giờ được đổi tên mới là: "Lá thư hè". Chắc chắn sẽ có ngày nào đó cố gắng được đọc tác phẩm từ bản gốc tiếng Pháp để xem tên nào mới là đúng.
Như chính Alphonse Daudet đã viết: " Đây chính là tác phẩm tôi thích nhất, không phải về phương diện văn chương mà bởi tác phẩm này đã nhắc tôi nhớ những giờ khắc đẹp đẽ nhất của tuổi trẻ, những trận cười điên cuồng, những phút say mê không hối tiếc, những bộ mặt, những bóng dáng bạn bè mà sau này tôi không còn gặp lại bao giờ."
Truyên ngắn làm mình ấn tượng nhất trong tuyển tập này vẫn là " Những vì sao" - Hình như ngày xưa đi học trong sách giáo khoa có được dịch là " Dưới ánh sao.". Hồi xưa đọc chỉ thích vì không khí lãng mạn vùng núi Provence và tình cảm trong sáng nhẹ nhàng của chàng chăn cừu và cô chủ nhỏ. Giờ đọc lại vẫn còn thích vì những điều ấy, thậm chí còn có phần thích hơn. Từ hồi buôn hàng Pháp, lại bon chen thêm cả hoa oải hương, cảm giác như nước Pháp bay đến gần trong tầm tay lắm. Không khí trong lành, lãng mạn như hiện thực hóa khi được cầm trên tay bó oải hương nước Pháp. Cảm nhận rõ cả từng nét hương đồng nội. Rồi tưởng tượng xem, một đêm yên tĩnh, mùi cỏ thơm xung quanh, thi thoảng vang lên tiếng cựa quậy của đàn cừu và trên đầu là cả một dòng sông cao vời, lấp lánh. Một điều gì kỳ diệu và thuần khiết nhất như lan ra trong lòng.
Một truyện ngắn nữa cũng ân tượng không kém: " Bí mật của lão Cornille" - Một bài học cho lòng tự trọng của ông chủ cối xay gió, sự tử tế của cộng đồng trong làng và nỗi bâng khuâng hoài niệm nhìn dòng chảy cuộc sống. " Mọi vật trên đời đều có lúc cáo chung, thời cối xay gió đã qua rồi, cũng như thời của những sà lan ngựa kéo trên sông Rhone, thời của các hội nghị chư hầu và của những chiếc áo dài đuôi có thêu hoa lớn."
Một chút hài hước sâu cay trong câu chuyện " Con la của giáo hoàng", chút giễu cợt nhẹ nhàng trong " Con dê của ông Seguin"... Những mẩu cóp nhặt đâu đó trong những câu chuyện thường ngày của vùng quê. 
Tự dưng lại ước được như Daudet. Được khoan thai nằm trong cối xay gió cũ. Nhìn ngắm cuộc đời đang trôi đi ngoài kia mà suy tưởng!