Kết thúc thêm 1 cuốn tiểu thuyết của Nhật Bản.
Và đây đúng là một cuốn truyện mang đậm dấu ấn Nhật Bản như bao giờ.
Đầu truyện, mình khá sốc với quyết định bỏ dở Đại học của Tama. Chỉ vì: muốn làm gì đó cho những người " yếu thế trong mua sắm". Mà cụ thể hơn ở đây chính là bà ngoại của Tama. Rồi cùng với những thuận lợi khi tổ chức tiệm tạp hóa lưu động: được người bạn giúp mua và sửa xe, được một bạn khác giúp thiết kế, được học việc ở người đã đang làm việc bán hàng lưu động... Đoạn này làm mình nhớ tới thời gian bọn mình lao ra mở cửa hàng thực phẩm nè. Đúng kiểu cực kì xanh và non. Hoàn toàn không có tí kinh nghiệm gì về buôn bán và tổ chức. Cũng không có tí kinh nghiệm nào về bảo quản thực phẩm. Chỉ có lòng nhiệt tình muốn mang thực phẩm sạch tới cho mọi người. Nên cuối cùng quán đóng cửa cũng là điều hiển nhiên. Đọc tới đoạn Tama xin thầy đi theo để học hỏi mới thấy dù đã tốt nghiệp Đại học và đi làm chục năm, thì bọn mình cũng chỉ như đám gà công nghiệp được lùa từ trường lớp vào văn phòng mà thôi.
Theo cùng với sự ổn định trong công việc của Tama thì những rắc rối này khác trong cuộc sống tưởng như nhàm chán ở thị trấn quê nhà vẫn kéo đến.
Bà ngoại Tama làm mình cứ nhớ tới một nhân vật nào đó mà không nhớ ra nổi là ai. Bước qua nhưng buồn thương của cuộc sống, bà nhặt nhạnh niềm vui từng ngày và là nguồn an ủi vô bờ đối với bất cứ ai được gặp bà.
Và hình ảnh cuối của cuốn tiểu thuyết là chiếc xe mới " Ốc sên". Một lần nữa mình thấy hình ảnh ốc sên trong tiểu thuyết Nhật. Lần trước là trong " Tiệm sách cơn mưa". Hóa ra người Nhật lại ưa thích ốc sên như vậy. " Chậm rãi và an toàn". Đó là những gì họ học được từ con ốc sên mà dân mình chả bao giờ thèm nhìn đến.
Cuốn này dày hơn hẳn 2 cuốn trước vừa đọc. Kết thúc câu chuyện rồi mà vẫn như đọng lại vị ngọt ngào nhẹ nhàng.
Một cuốn sách thích hợp đọc bên ly cà phê nóng thơm lừng trong ngày gió mùa thu đang thổi.