Wednesday, April 19, 2017

Khuyến học - Fukuzawa Yukichi - Sách gối đầu giường.

Dạo này hết tiền nên hết đi chơi, đành ở nhà đọc sách nâng cao hiểu biết.
Mình đã được review quyển sách này lâu rồi! Nhưng tính tiết kiệm nên lúc nào cũng phải chờ giảm giá của các nhà sách mới khuân. Lần này khuân được từ nhà sách Vinabook nhân đợt giảm 40% - Đã quá luôn!
Đây là một hình thức của Cà phê cùng Tony - theo ý mình là vậy. Tuy nhiên, giọng văn đơn giản và mộc mạc hơn, không gây cười trào phúng như Tony. Nhưng - nói gì trúng đich cái đấy!
Đọc sách này mà mình thật sự không thể tin được, cách đây cả 200 năm mà Fukuzawa đã có được tư tưởng và tầm nhìn vượt bậc như thế! Những thói hư tật xấu của xã hội Nhật Bản những năm đó cũng chính là hiện trạng xã hội Việt Nam bây giờ. Có cảm tưởng như ông đang viết về chính VN mới đúng. Nghĩ thêm ra, mình chưa từng được tới châu Âu và Mỹ - vậy người ta còn đi trước nước mình bao xa nữa???
Ôi, trong quyển sách này, không thể phân biệt được là chương nào quan trọng hơn, chương nào hay hơn chương nào cả! Tất cả là một tổng thể cần thiết và giải đáp lẫn nhau. Từ việc hun đúc ý chí cá nhân, cho đến rộng hơn là quản lý cả đất nước. Không phải tự nhiên mà người Nhật coi ông như một " khai quốc công thần".
Ngôn từ trong sách viết đơn giản, dễ hiều và nói trúng mục tiêu. Những luận điểm rất chính xác và chứng tỏ tầm nhìn rất xa.
Một điểm trong sách làm mình phải tự vấn lại bản thân. Ấy là việc " quá sùng bái phương Tây". Quả thực, chỉ 1 lần đặt chân sang Sing đã làm thay đổi cực nhiều nhân sinh quan của mình. Một nền văn hóa cao hơn hẳn, một hạ tầng cơ sở hiện đại và nhân văn. Nói không sùng bái thì quả là nói dối.
Nhưng xã hội nào cũng có những mặt tối của nó. Khuyến học giúp bản thân mình bình tĩnh để nhìn lại thực tế. Bên cạnh những con đường hào nhoáng phố Orchard thì cũng có những con phố lộn xộn, xập xệ như Geylang. Rồi vụ việc mới xảy ra về một em bé Việt Nam ở Nhật cũng làm mình phải suy nghĩ.
Vẫn lại nhưng: Xã hội các nước phát triển mang lại hi vọng cho con người nhiều hơn hẳn!
Nước Nhật phải cảm ơn Fukuzawa vì đã có cuốn sách này cách đây vài thế kỷ!

Những mùa yêu dấu

Cảm xúc đến từ một bài hát xa lắc lơ của một người bạn mới quen biết.
Xưa mình là fan của Đan Trường. Nói là fan cho oai chứ chỉ thích các bài hát của anh Bo, chứ keo kiệt làm gì dám bỏ tiền ra mua băng đĩa, theo chân thần tượng như các bạn khác. Vô tình nói chuyện với chị bạn thì biết hóa ra 2 chị em đều thích "Tình khúc vàng". Theo những câu hát như thơ ấy, cảm xúc cứ ùa về.
Sáng nay rỗi rãi mở một loạt tuyển tập Đan Trường cũ. Như thấy thanh xuân quay lại.

"Những mùa dấu yêu ơi! Xa rồi ngàn xa kỷ niệm. 
Những mùa mắt nai xưa đi cùng trời mây xa lắc. 
Như những con sông dài nhớ hoài về suối nguồn xưa. 
Trôi dần về phiá đại dương bao giờ ngày tháng quay lại. 

Hỡi mùa dấu yêu ơi! Đâu còn vì sao giấy màu. 
Xếp ngàn ước mơ cho một tình yêu mây trắng. Như ánh pha lê buồn vỡ rồi thành kỷ niệm thơ. 

Muôn ngàn giọt nắng giọt mưa tan vào vòng tay năm tháng. 

ĐK: 

Hỡi những nhánh sông xa về muôn hướng. 
Hỡi những đoá môi son mùa sao sáng. 
Một mùa yêu dấu tình như trang giấy 
mà ta đã ghi lên dòng thương nhớ. 

Hỡi những cánh sao bay mùa mưa lá 
Hỡi mắt biếc pha lê ngày xanh ngát. 
Vĩnh biệt thời gian dòng sông trôi mãi. 
Lòng ta chẳng phai mùa dấu yêu đầu."

Tự dưng lại nhớ đến " Ta không thể quay lại thời niên thiếu ấy" của Đồng Hoa. Ai cũng có một thời sôi nổi, kiêu ngạo và mạnh mẽ như thế. 

Dưới tầng vang lên tiếng các bạn học sinh đang đánh chửi nhau vì một va chạm nào đấy mà mình chả buồn quan tâm. Tầng 4 cách với tầng 1 quá xa đủ để chả liên quan gì! Đôt nhiên lại nghĩ: " Ngày xưa có trận nào cãi cọ to tiếng với các bạn không nhỉ?". Có lẽ mình là người hơi khác, những kỷ niệm xấu chả còn nhớ tí tẹo nào nữa. 
Nhớ nhất là lần trung thu mưa to, lớp Toán mình mang quà đi tặng các bạn nhỏ nhà khó khăn. Xuất phát từ khu nhà mình mà xung quanh nước ngập lênh láng. Hiếm thấy khi nào ngập được lớn như thế. Mai te đèo Thu Thuận đi trên vỉa hè, nước làm không phân biệt được lòng đường đến đoạn nào nữa. Bánh trượt thế là Thu rơi tõm xuống. Áo mưa phồng lên. Nàng ta cứ chấp chới mãi ko đứng lên được và kêu gào cứu giúp. Hic... Mình buồn cười đến nỗi không thể cứu được. Sau này cứ trêu nó: Khéo chết đuối trên đường!. Lúc đi đường tắt, Điệp Tăng đèo Thúy Mỡ - cái biệt danh này ngớ ngẩn nhẩt! -  cũng bánh xe trượt mà té xuống nước. Nhưng Điệp nó đèo và chân dài nên ngoài ướt tí ống chân thì nó chả sao. Thúy mới gọi là tắm nước cống. Sau nó còn nhăn nhở: Thúy rơi xuống rãnh chìm nghỉm, may có đám tóc đen đen nên nó mới biết mà túm tóc lôi lên. 
Xong rồi nhớ đến những ngày trời mưa thời cấp 2, mình với Thủy béo đạp xe đi loanh quanh. Lần nhớ nhất là đạp xe ra công viên bờ sông. Con đường bên nhà máy may vắng hoe với hàng bằng lăng 2 bên ngập nước trong veo. 2 đứa cứ đi đi lại lại con đường ấy mấy lần. Rồi có lúc nhận được thư của Hữu Chiến, của Hoàng, 2 đứa cuối buổi học lại đạp xe ra bờ sông chỗ Thịnh Minh ngồi đọc, rồi bó gối nhìn đêm buông xuống trên sông. 
Tự dưng nhớ lại đúng là: " Muôn ngàn giọt nắng giọt mưa, tan vào vòng tay năm tháng".
Hôm qua kiểm tra bài tập của Jin, mắng nó tàn tệ vì cái tội không tập trung làm bài nên sai bét nhè chè đỗ đen. Hôm nay nhớ lại chuyện xưa, chợt thấy tuổi trẻ của mình còn ngông và sai gấp vài lần bạn ấy. Thế là thấy có lỗi quá! Chiều nay bạn đi học về nhất định mẹ sẽ phải sửa, ko mắng bạn vì bài tập, nghe bạn líu lô nhiều hơn nữa. 
Ai bảo hoài niệm không có tác dụng nào?